“Đến thì bảo tôi.”
Không có Bùi Nghiêu, Alan lười giả vờ làm vương tử, sau khi xác định mọi thứ trên tinh hạm đều bình thường thì trực tiếp kéo caravat xuống ném sang một bên, lười biếng ngồi xuống, cũng tùy ý gác chân lên bàn trà.
Quan lễ nghi cúi người nhặt caravat của Alan treo lên, khom lưng nói: “Nếu không có gì bất ngờ khoảng 2 tiếng 40 phút sau chúng ta sẽ đến ngục Bradman, ngài an tâm nghỉ ngơi là được.”
Alan hơi ngửa đầu ra, bóp bóp ấn đường, khi quan lễ nghi muốn rời khỏi khoang chính thì đột nhiên lên tiếng hỏi: “Còn nhớ lúc trước tôi nói với Thiếu tướng thế nào không?”
Quan lễ nghi không hiểu ý của Alan lắm, chần chừ nói: “Ngài đang nói…”
Alan không mở mắt, thấp giọng nhắc nhở: “Tôi sẽ tra hỏi trọng phạm thế nào.”
Quan lễ nghi vội gật đầu: “Tôi nhớ, ngài sẽ cho người bịt mắt bọn chúng lại, sau đó…”
“Nhớ kỹ là được.” Alan mở mắt ra nhìn sâu vào mắt quan lễ nghi, “Sau khi về Alice nếu Thiếu tướng có hỏi đến, cứ nói với anh ấy theo những gì tôi nói lúc trước.”
Tuy không hiểu tại sao Alan lại nghiêm túc dặn dò mình chuyện lần này như thế, nhưng quan lễ nghi vẫn gật đầu nghe theo: “Vâng, khi nói đến chuyện bên đó, tôi sẽ tuân theo lời của ngài nói trước đây để trình bày với Thiếu tướng.”
Alan yên tâm, tiếp tục nhắm mắt lại.
Rất nhanh, quan lễ nghi liền hiểu được dụng ý lời dặn dò của Alan.
“Đây…” Quan lễ nghi căng thẳng nhìn tù nhân trước mặt, tận lực đè thấp giọng nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap-tinh-te/1322751/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.