“Điện hạ…” Bùi Nghiêu cố gắng mở mắt ra nhìn xung quanh, thấp giọng hỏi, “Mấy giờ rồi?”
Alan tựa vào đầu giường đọc sách, nghe vậy cười nói: “Bây giờ anh dậy, thì vừa kịp giờ cơm trưa.”
Bùi Nghiêu nghe thế lập tức ngồi dậy: “Diễn tập hôm nay kết thúc rồi, tôi còn phải…”
“Các giáo viên đã đưa những dẫn đường về đến nhà trọ của bọn họ.” Alan khép sách lại nhìn Bùi Nghiêu, cười trấn an, “Yên tâm, các dẫn đường bé nhỏ của anh đều rất tốt, bọn họ chỉ hơi mệt, tinh thần lại không tồi, người nào người nấy cũng rất hào hứng, còn nhất định phải mở party trong sân diễn tập, chẳng qua bị em phủ quyết rồi… An toàn làm đầu, tiêu nhiều tiền như vậy xây sân diễn tập không phải để họ chơi dã ngoại.”
Bùi Nghiêu hơi yên lòng, gật gật đầu, Alan xoa xoa trán của Bùi Nghiêu, rũ mắt nói: “Thân thể của anh không tốt như em tưởng tượng rất nhiều, mỗi lần chỉ cần đùa giỡn với anh hơn một chút thì anh nhất định sẽ ngủ thêm một giờ so với bình thường.”
Bùi Nghiêu ngẩn ra một lát mới ý thức được Alan đang nói cái gì, lập tức đỏ mặt, thấp giọng giải thích: “Đây là chuyện bình thường, sau, sau chuyện ấy nhất định sẽ ngủ sâu hơn một chút, thân… thân thể của tôi rất tốt.”
“Ủa? Vậy tại sao lần nào cũng là em ngủ trễ hơn dậy sớm hơn?” Alan liếm môi dưới, cười nói, “Em biết rồi, chắc là do ngài không hề làm em thỏa mãn.”
“Lần nào cũng là ngài mỹ mãn đi ngủ, để một mình em không thỏa khát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap-tinh-te/1322750/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.