Sau khi tiễn Bark Alan xoay người nắm tay Bùi Nghiêu đi về, hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn về? Muốn gặp ông ngoại à?”
Bùi Nghiêu nghe vậy quay đầu nhìn Alan, ngơ ngác: “Ngài vừa hỏi tôi chuyện gì?”
“Mấy ngày nay có phải quá mệt rồi không?” Alan vươn tay đặt mu bàn tay lên trán Bùi Nghiêu sờ thử, lại ôm lấy sau gáy Bùi Nghiêu cúi đầu trán cụng trán với anh, nhíu mày nói, “Không nóng, sao từ nãy đã ngẩn ngơ suốt?”
Động tác của hai người thân mật, các quan thị vệ bên cạnh chỉ cho rằng bọn họ đang thân thiết, đều tự giác lui ra sau một chút, Bùi Nghiêu có chút mất tự nhiên, lắc đầu cúi đầu nói: “Không sao đâu, Điện hạ.”
Alan nghi hoặc nhìn Bùi Nghiêu, cười nói: “Được rồi, lên lầu trước đã.”
Trời đã sắp sáng, Bùi Nghiêu còn nghĩ đến chuyện trong sân diễn tập, vội vàng tắm rửa sau đó muốn quay lại, Alan lấy quân trang Bùi Nghiêu định thay trước một bước, lười biếng cười nói: “Đi đâu đấy?”
Bùi Nghiêu nói: “Đi sân diễn tập, bên đó vẫn chưa xong việc.”
“Đi sân diễn tập cái gì.” Alan trực tiếp kéo Bùi Nghiêu lên giường, vừa thong thả vạch áo tắm của Bùi Nghiêu ra vừa cười nói: “Chẳng phải hôm nay anh không thoải mái sao… Em kiểm tra cho anh.”
Bùi Nghiêu vội lui về phía sau đỏ mặt cúi đầu nói: “Đừng như vậy, tôi không mang thuốc an thần, tôi…”
“Ở bên cạnh em, còn cần thuốc an thần à.” Alan trở mình đè lên người Bùi Nghiêu, nhìn thấy ánh mắt anh né tránh, dịu dàng cười, “Tự nói đi… rốt cuộc là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap-tinh-te/1322749/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.