Chương trước
Chương sau
“Được”

Nhâm Đống lên lầu, vào phòng đi tắm, Lâm Bất Nhiễm dọn dẹp áo sơmi Nhâm Đồng cởi ra, trên quân áo anh ta nông nặc mùi rượu.

Lúc này động tác Lâm Bát Nhiễm khựng lại, bởi vì cô ở trên áo sơ mi Nhâm Đống thấy được một sợi tóc dài, đây là tóc của phụ nữ.

Lâm Bát Nhiễm ngửi áo sơmi Nhâm Đống, cô nhạy cảm ngửi được mùi nước hoa phụ nữ nhàn nhạt trên áo.

Lâm Bất Nhiễm tiếp xúc giới thời thượng lâu như vậy, vừa ngửi liền biết loại nước hoa này vị rất ngọt, người dùng nó chắc là cô gái chỉ mới hơn hai mươi tuổi.

Tối hôm qua anh ta đã làm gì, đã khiến người ta nghĩ sâu xa rồi.

Lúc này cửa phòng tắm mở ra, Nhâm Đống đi ra, anh ta thấy Lâm Bắt Nhiễm đang ôm quân áo của mình ngân người, nhanh chóng lộ ra vài phần lo lắng bất an: “Vợ ơi, em tự nhiên đứng đờ ra đấy làm gì, quần áo giao cho hạ nhân giặt đi!”

Nhâm Đống giật lại áo sơ mi của mình.

Lâm Bắt Nhiễm cũng không nói gì, chỉ là cười cười: “Dạ” Nhâm Đống vươn tay, ôm Lâm Bát Nhiễm: “Vợ, tối hôm

qua anh xin lỗi, là anh khốn nạn, chớ nên ra tay với em, về sau sẽ không thếnữa, nêu như anh động thủ với em, em cứ lấy dao chặt tay anh”

“Được, em tin anh.”

“Vợ, emthật tốt”

Lâm Bát Nhiễm không nói gì thêm, cô tùy ý Nhâm Đống ôm, ngước. mắt nhìn vê phía ngoài cửa sô, có vài người, cuối cùng vẫn càng lúc cách chúng ta càng xa.

Trương Hàn rất nhiều ngày chưa xuất hiện nữa, hắn hiện tại ở vị trí cao, chắc chắn có rất nhiều chuyện phải bận rộn, Lâm Bát Nhiễm và Nhâm Đồng tổ chức cho bồ mẹ Nhâm một buôi đại thọ, sau đó coi như cũng bình yên, thế nhưng, chỗ Nhâm Đống lại không bình yên lãm.

Lâm Bát Nhiễm thường thấy Nhâm Đống đi ra ngoài nghe. điện thoại, đầu điện thoại bên kia không biết là người nào, anh ta thấp giọng, giọng nói rất không kiên nhân.

Tối hôm đó đang ăn cơm tối, điện thoại Nhậm Đồng lại đỗ chuồng, Nhâm Đống không nhận, thế nhưng tiếng chuông điện thoại reo một lần lại một lần, không ngừng vang lên. Lâm Bát Nhiễm ngắng đầu liếc mắt: “Là ai gọi tới vậy anh?”

“Trong công ty thôi: 'Vậy anh nhận đi! Nói không chừng có chuyện gì khẩn cấp.

Nhâm Đống do dự một chút, sau đó cầm điện thon lên đi ra ngoài: “Vậy anh ra ngoài nghe một chút, mọi người ăn trước:

Nhâm Đồng c đi rồi, bố mẹ Nhâm mới lầm bẩm: “Gần đây A Đống sao lại bận rộn như vậy, điện thoại di động cứ reo mãi không ngừng”

“Nhiễm Nhiễm, lời lần trước bó mẹ nói con có suy tính qua chưa?”

Lâm Bát Nhiễm: “Lời gì ạ?”

“Sinh con ấy”

Lâm Bắt Nhiễm không đáp được.

“Nhiễm Nhiễm, con phải nghiêm túc suy nghĩ, bố mẹ già rồi, rất mong ôm, cháu trai, A Đống là đứa con duy nhất của bố mẹ, vốn là người già cô đơn, bố mẹ vẫn hy vọng con có thể thêm sinh vài đứa, khai chỉ tán diệp cho lão. Nhâm gia chúng ta”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.