Chương trước
Chương sau
Lâm Bát Nhiễm giật giật khóe môi, trong ánh mắt lộ ra mê mang thống khổ: “Anh biết không, Nhâm Đống trong ký ức tôi không phải như thê, anh ây đã từng là ánh sáng của tôi, anh ây không phải là người như thê”

“Tôi rất khó chịu, tôi thực sự rất khó chịu, đều là tôi hại anh ấy, là tôi từng bước lôi anh ây vào trong vực sâu, tự tôi không có cách nào khác tránh thoát được, bây giờ còn chỉ có thể tro mắt nhìn anh ây hãm sâu vào, tôi không biết nên cứu anh ấy thể nào, tôi rất bắt lực”

` Lâm Bát Nhiễm rất có lỗi rất đau lòng rất bất lực với Nhâm Đống, loại cảm giác này làm cô thấy bắt lực, hít thở không thông, cô không biết nên làm thê nào mới tốt. Trương Hàn tiên lên, vươn tay ôm Lâm Bất Nhiễm đơn bạc ở trong ngực mình: “Nhiễm Nhiễm, kỳ thực rât đơn giản, chỉ cân em buông tay Nhâm Đồng ra, đi tới bên cạnh tôi, như vậy sẽ không có ai bị thương, bằng không, một ngày nào đó sẽ có người bởi vì em mà máu chảy thành sông, em thông minh như vậy, nhất định có thể hiểu ý tôi, đúng không?”

Trương Hàn dịu dàng xoa mái tóc đen nhu thuận của Lâm Bát Nhiễm, dáng vẻ đó như là đôi tình nhân đang dịu dàng nỉ non.

Thê nhưng Lâm Bật Nhiễm rùng mình một cái, từ trong Xương phát ra cơn lạnh run, cô biết cả đời mình đều không. thể thoát khỏi tên ác ma này, hắn sẽ vẫn quấn lấy cô, kéo cô vào địa ngục.

Quán bar.

Nhâm Đồng đang uống rượu, rất nhanh trước mặt anh ta có rất nhiều bình rượu trống không, anh ta đã chuốc say. mình.

Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi anh ta bị Trương Hàn đánh một trận tơi bời, triệt để nghiền ép, còn có hình ảnh Lâm Bát Nhiễm ôm Trương Hàn, anh ta không muôn tỉnh nữa, anh ta muốn say mãi.

Lúc này có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đi tới: “Tổng giám đóc, anh vẫn ồn chứ, sao lại uỗng nhiều rượu như vậy?” Nhâm Đống ngắng đầu nhìn lên, cô gái này anh ta có chút ân tượng, là thư ký hành chính mới tới công ty Đường Phương.

“Chuyện của tôi không cần cô quan tâm, cô đi đi” Nhâm Đống lạnh lùng nói.

Đường Phương tràn đây mên mộ nhìn Nhâm Đồng, thanh âm nhẹ nhàng mềm nhữn, kèm theo vẻ quan tâm giả tạo: “Tổng giám đốc, đừng uống rượu nữa, không tốt cho dạ dày đâu, anh say rồi, em đưa anh về nhà HC Nhâm Đống đã say, anh ta say khướt nhìn Đường Phương, lúc này mặt của Đường Phương từ từ như trùng điệp lên gương mặt của Lâm Bắt Nhiễm.

Lúc mới kết hôn bọn họ rất ngọt ngào, có lần xã giao anh †a uông say, Lâm Bát Nhiễm cũng rất đau lòng anh ta, cô cũng từng nói như vậy.

Lúc đó anh ta hình như đã hứa với Lâm Bất Nhiễm, vệ sau cũng sẽ không bao giờ uông rượu nữa.

Nhâm Đống vươn tay, sờ lên khuôn mặt Đường Phương:

“Vợ, là em sao, em tìm đến anh sao?”

Đường Phương sửng sốt, rất nhanh đã mỉm cười: “Là em, em tới tìm anh, đưa anh về nhà”

Nhâm Đống ôm lấy Đường Phương, hung hăng hôn lên. Trương Hàn ngày hôm sau vậy mà rời đi, thế nhựng Nhâm Đống một đêm không VỀ.

Lâm Bát Nhiễm bồn chồn không yên, cô vẫn ở nhà đợi Nhâm, Đông trỏ VỆ, trạng thái như Nhâm Đống ở bên ngoài rất dễ xảy ra chuyện, thê nhưng cỗ gọi điện thoại cho Nhâm Đống, điện thoại Nhâm Đống vấn luôn tắt máy. Anh ta đang làm gì?

Lúc này cổng biệt thự mở ra, Nhâm Đống một đềm không về đã trở về.

Lâm Bắt Nhiễm liền tiến lên đón: “Nhâm Đồng, anh đã trở về, tối qua anh đã đi đầu, em rất lo lắng cho anh”

Nhâm Đống xin lỗi nhìn Lâm Bát Nhiễm: “Vợ ơi, tối qua anh đi quán bar uống rượu, sau đó... thuê phòng ngủ, điện thoại hết pin nên mới tắt, xin lỗi đề cho em lo lắng rồi.

“Anh trở về là tốt rồi, anh một thân mùi rượu, mau lên lầu tắm rửa đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.