Chương trước
Chương sau
Lâm Bất Nhiễm mở mắt ra, chỉ thấy bên giường xuất hiện một bóng người cao to, Trương Hàn không biệt đên từ lúc nào, trong tay hắn cầm một khẩu súng, nòng súng đen lạnh như băng dí vào đầu Nhâm Đồng.

Nhâm Đống cứng đờ, chậm rãi buông lỏng tay.

Trương Hàn từ trên cao nhìn Nhâm Đồng, dáng vẻ kia giỗng như là quân vương năm trong, tay tật cả, hắn híp mắt buôn bã nói: “Thằng nhóc, mày chán sống đấy à, tao đã cảnh cáo mày, đây là người phụ nữ của tao, người phụ nữ của tao mày cũng dám động, hửm?”

Nhâm Đống viền mắt đỏ bừng nhìn Trương Hàn: “Cô ấy không phải người phụ nữ của mày, cô ây là vợ taoP “Vợ mày?” Trương Hàn cười nhẹ một tiếng, khinh rẻ: “Lúc cô ấy làm người phụ nữ của tao còn không biết mày đang chơi ở nơi nào, tao chỉ là gửi cô ây ỏ bên mày vài ngày, để mày thờ phụng chăm lo cho cô ây, mọi người bình an vô sự, thế nhưng mày hết lần này tới lần khác không an phận, còn có tâm muốn nhúng chàm, tao thấy mày thực sự là chán sông rôi' Nhâm Đống siết quyền, bị triệt đề chọc giận, anh ta siết nắm đâm vung đến trên mặt Trương Hàn.

Thế nhưng Trương Hàn là ai a, làm sao có thê làm cho. một thư sinh dịu dàng như Nhâm Đống đánh lén chứ, hăn chẳng những nhanh nhẹn tránh thoát, còn trái lại cho Liễu Nhâm Đống một năm đấm bền chắc.

Bịch.

Nhâm Đống đã ¡trúng một quyền, trực tiếp bị đánh ngã ở trên mặt đât, trong miệng tất cả đêu là máu.

` Trương Hàn đỉnh đỉnh đầu lưỡi lên hàm phải, sau đó, tiến lên, hắn vươn tay xách Nhâm Đống lên, lại cho hắn một quyên.

Kỳ thực Nhâm Đống đã sớm muốn quyết đấu một trận giữa đàn ông với Trương Hàn, mặc kệ thắng thua, thả sức đánh một trận, hiện tại giờ khắc này rốt cục đã tới, anh ta mới phát hiện đây là điểm mạnh của Trương Hàn, bởi vì anh ta không hề có lực chống đỡ.

Dưới thế tiền công dũng mãnh của Trương Hàn, anh ta yêu ớt như một con gà.

Lâm Bắt Nhiễm đã cấp tốc xuống giường, cô biết tiếp tục như vậy nữa Trương Hàn nhất định sẽ đánh chết Nhâm Đống: “Đủ rồi Trương Hàn, đừng đánh nữal”

Trương Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn của Lâm Bát Nhiễm, má phải cô còn in dấu tay Nhâm Đống, hiện tại trên mặt sưng đỏ, hắn lại muốn cho Nhâm Đồng một quyền.

“Trương Hàn, đừng đánh nữa!" Lâm Bắt Nhiễm nhào tới, ôm lấy Trương Hàn thật chặt: “Đừng đánh nữa, coi như tôi van anh”

Trương Hàn lúc này mới dừng lại, hắn âm lạnh nhìn Nhâm Đống: “Cút”

Nhâm Đống chật vật tột cùng, anh ta từ dưới đât bò dậy, cũng khồng quay đầu lại đập của đi.

Lâm Bắt Nhiễm buông Trương Hàn ra, muốn đuổi theo. Nhâm ì Đông, thế nhưng Trương Hàn gọi cô lại: “Chạy đi đâu, em còn muốn đuổi theo thắng cặn bã ra tay đánh em kia?”

Lâm Bát Nhiễm dừng bước.

Trương Hàn vươn tay xoa khuôn mặt nhỏ nhăn đã sưng đỏ của cô: “Có đau không?”

Lâm Bát Nhiễm không tránh, mà lạnh lùng nhìn hắn: “Anh chưa từng ‹ đánh tôi sao? Anh từng tát tôi, bóp cô tôi, sai người chặt chân tôi, lúc cưỡng hiếp tôi, sao lại chưa từng hỏi một câu có đau không?”

Bàn tay Trương Hàn trực tiếp cứng đờ giữa không trung, rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gân ngay trước mắt, thế nhưng hắn không có cách nào tiếp tục tiên lên.

Sắc mặtLâm Bát Nhiễm tái nhọt, mặt không chút thay đổi: “Rõ ràng hết thảy gian khổ đời tôi đều là anh đem đên, anh còn tỏ vẻ lo lăng bảo vệ tôi, thực sự nực cười” Trương Hàn khép mi, hắn thừa nhận cô nói đêu đúng, thê nhưng, đó là bởi vì cô không nghe lời, cô luôn muôn chạy trôn khỏi hăn.

Nếu như cô nghe lời, hắn sẽ vì cô xây một tòa cung điện nguy nga, để cô có thê hái được cả sao trăng.

“Nhiễm Nhiễm, em bị Nhâm Đống làm ấm ức cho nên chạy đến nơi này phát tiết sao, em ức hiếp tôi đây à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.