Từ lúc Trương Hàn đi vào đây, nơi đây đã bị toàn quyên bao vây, chỉ cần Trương Hàn không vui, nơi đây sẽ máu chảy thành sông, Lâm Bất, Nhiễm không hy vọng Nhâm Đống hi sinh không có ích lợi gì.
“Cô tưởng tôi sợ hắn sao, cô là vợ tôi, tôi không hề sợ hẳn, cùng lắm thì thí cái mạng này!” Nhâm Đống thấp giọng giận dữ hét.
Lúc này “cạch” một tiêng, cửa phòng trực tiệp mở ra, Trương Hàn đút tay trong túi quân, lười biêng dựa vào trên khung cửa, hắn sâu kín nhìn Nhâm Đông: ˆ 'Nhóc con, anh muôn tìm tôi?”
Dáng vẻ phách lỗi này của Trương Hàn càng là một cây đuốc, Nhâm Đống định muốn xông tới, thế nhưng Lâm Bất Nhiễm gắt gao lỗi kéo anh ta: “Nhâm Đống, đừng vọng động, anh suy nghĩ đến bồ mẹ một chút, bố mẹ bây. giờ đang ở dưới lầu!”
Nhắc tới bố mẹ, đôi mắt Nhâm Đống dẫn ra, rời rạc, anh †a con trai độc nhất, bố mẹ không thể nghi Tờ là uy hiếp lớnnhất trong lòng anh ta.
Nhâm Đống hắt tay Lâm Bắt Nhiễm, đi nhanh trở về phòng.
“Nhâm Đống!” Lâm Bát Nhiễm đuồi theo.
Trương Hàn nhìn thân ảnh của hai người một trước một sau biến mắt, hắn sao lại cảm thầy hình ảnh Lâm Bất Nhiễm chạy đuôi theo Nhâm Đống, không buồn liếc hắn lại hết sức gai mắt đến vậy chứ?
Buổi tối.
Lâm Bắt Nhiễm nằm trên giường, lúc này trên người nặng nê, có người đè lên, là Nhâm Đống.
“Nhâm Đống, anh làm cái gì?” Lâm Bát Nhiễm lúc này giơ tay chồng lên lồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap-sung-nhanh-con-kip/3328287/chuong-2910.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.