Lâm Bát Nhiễm tức đến bật cười, hắn chỉ vì việc này? Hắn đến tột cùng có ngây thơ quá không?
“Tôi không xin lỗi, người sai không phải tôi” Lâm Bật Nhiễm quyết tuyệt.
"Em.
“Em cái gì mà em, Trương Hàn, tật cả mọi thứ ở hiện tại của tôi đêu là bái anh bantặng, vốn dĩ tôi và chồng đang sống yên lành, nêu như không có sự xuất hiện của anh, chúng tôi cũng sẽ không như bây giờ, anh hại tôi, còn bảo tôi cảm ơn anh, dỗ anh, nói xin lỗi với anh, là anh đầu óc có bệnh hay là tôi có vấn đề?”
Trương Hàn là lân đầu tiên nhận thức được võ miệng của cô, năm năm này bản lĩnh của cô thực sự tăng lên rồi, dám bật lại lời hắn nữa cơ đầy!
Trương Hàn cười lạnh một tiếng: “Nhiễm Nhiễm, em dám ở trước mặt tôi làm càn nhứ vậy, vừa rồi em ở chỗ Nhâm Đống run như cây sáy, người ta có đánh chết em, chắc em cũng sẽ không hé răng.”
Run như cầy sấy?
Lâm Bát Nhiễm chau mày: “Đã nói xong chưa, nói xong Tôi đi trước”
Lâm Bát Nhiễm toan bỏ đi.
Thế nhưng thân hình cao lớn của Trương Hàn trực tiệp ngăn trở đường đi của cô, hai tay hãn vòng trước ngực nhìn xuông cô: “Em muôn sinh con?”
Đầu Lâm, Bất Nhiễm “ ầm” một tiếng, không. biết hắn lại muốn chơi trò gì, hắn sẽ không muốn sinh đứa bé vui đùa một chút chứ!?
Mỗi lần ngủ với nhau hắn đều rất cần thận, làm đúng biện pháp an toàn, hoặc là sai người nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap-sung-nhanh-con-kip/3328286/chuong-2909.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.