Chương trước
Chương sau
Ý của tôi là, tôi bị anh nhốt cũng có một đoạn thời gian rất dài, lễ nào anh còn chưa chơi chán? Bên ngoài người phụ nữ nhiều như vậy, dùng lời của anh mà nói tôi cả ngày khóc sướt mướt như đề tang ai, ở trên giường cũng như làm với xác chết, không thú vị nhự vậy, vậy sao anh vẫn luôn như âm hồn bắt tán bám

¡ mãi không buông? “Trương Hàn, có phải anh thích tôi rồi không?”

Cô hỏi, Trương Hàn, có phải anh thích tôi rôi không? Mặt mày Trương Hàn khẽ động, chậm rãi nheo mắt lại, hẳn hơi lộ ra mê mang nhìn Lâm Bắt Nhiễm: “Thích? Thích là cái gì, tôi không hiểu”

Hắn thật sự không hiểu thích là cái gì, từ xưa tới nay chưa từng có ai dạy hắn thích là cái gì.

An.

Lâm Bát Nhiễm đột nhiên bật cười.

“Em cười cái gì?”

Lâm Bắt Nhiễm thật sự bật cười, cô có một đôi mắt to ươn ướt, xinh đẹp thần “kỳ, hiện tại cười rộ lên hai mắt cô đều sáng, tựa như sao trời lắp lánh: “Xin lỗi, tôi vĩnh viễn sẽ không nói cho anh... thích là cái gì”

Ánh mắt Trương Hàn chọt lạnh, hắn nhìn chằm chăm Lâm Bắt Nhiễm, ánh mắt khiến người ta sợ run lên. “Nghe nói mẹ anh đã mắt khi anh còn nhỏ, phải không?” Lâm Bất Nhiễm đột nhiên đổi chủ đề.

Trương Hàn vươn năm ngón tay.

xuyên vào mái tóc dài của cô, giữ lại gáy cô: “Hôm nay

em làm sao vậy, nhìn là lạ, lời hôm nay em nói với tôi cộng lại chắc cũng nhiều hơn cái năm em ở cạnh tôi rồi. Lâm Bắt Nhiễm ngước khuôn mặt.

nhỏ nhắn nhìn hẳn: “Tôi chỉ là muốn hàn huyên với anh, hiểu rõ anh hơn, mẹ anh... rời đi như thế nào vậy?” Trương Hàn khép mắt: “Anh đây cửa ra, bà ây đã ngã xuống trong vũng máu, máu loang đây đât”

“Vậy...

Lâm Bát Nhiễm còn muốn nói, thế nhưng Trương Hàn đã cúi đầu, dùng sức hôn cô.

Hàng mi Lâm Bắt Nhiễm run tây, rất nhanh cô giơ tay lên, chủ động ôm cổ hắn, bắt đầu nhợt nhạt đáp lại hắn. Trong I mắt Trương Hàn bừng lửa, quá khứ cô rất ít khi thuận theo thần phục như vậy, vậy thì đủ rồi, chỉ cần cô nghe lời: Trương Hàn tự tay ôm ngang cô lên đưa đên trên giường bệnh, sau đó chính mình áp lên.

Ngón tay hán linh hoạt cuộn lại, mặc dù ba năm không có đụng cô, nhưng chuyện cởi cô cúc áo này hắn vẫn làm thuận buồm xuôi gió như cũ.

Chỉ là bây giờ hắn hơi gắp, cởi nút cũng thầy rườm rà, hắn đang suy nghĩ có nên xé nát chiếc váy của cô hay không. Lúc này, một bàn tay nhỏ lộn lên, đè tay hãn xuống. Trương Hàn buông cô ra, ánh mắt nóng rực: “Lại thê nào?”

Hắn đã mát kiên nhẫn.

“Tôi chưa tắm, tôi muốn đi tắm trước, có thể chứ?” Lâm Bắt Nhiễm nhìn hắn.

Trương Hàn không đáp, dường như đang suy xét lời cô thật hay giả.

“Vận mệnh của tôi đã nằm trong tay anh, anh còn sợ tôi chạy sao?” Nói xong Lâm Bát Nhiễm đầy hắn ra. Trương Hàn thuận thế nằm xuống, hắn cuộn cổ họng: “Cho em năm phút, năm phút không xong tôi sẽ coi như em đang mời tôi tắm cùng”

Hắn có chút hồi hận, đêm nay chớ nên ở chỗ này, mà là hẳn là mang cô đến khách sạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.