Lại ngừng một chút, nàng cười khổ một cái: “Bất quá, như vậy cũng tốt, ta để ngươi tự do, ngươi cũng trả cho ta tự do, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai…..”
Cũng không biết tại sao lại thế này, chỉ là việc hợp tan bình thường, nhưng nàng lại có cảm giác xúc động muốn khóc, nàng khẽ lắc đầu, rốt cuộc đem nước mắt nuốt vào trong.
Sắc mặt Phượng Thiên Vũ trắng bệch, toàn bộ thân thể đều run lên, trong con mắt ngập tràn sự kinh hãi, trái tim lại giống như chìm sâu xuống lòng đất: “Có ý gì? Nàng có ý gì? Nàng lại muốn đào tẩu? Trong trí nhớ không có sự tồn tại của ta??? Nàng sẽ quên ta!!? Làm sao có thể? Tuyệt đối không thể!!!”
Hắn liều lĩnh muốn nắm tay nàng, nhưng, hắn không thể nhúc nhích, mặc dù mở miệng nhưng cũng không phun ra được nửa chữ, ngón tay co rút run run….
Hắn sẽ mất đi nàng! Cả đời Phượng Thiên Vũ đã trải qua rất nhiều lần sinh tử, nhưng vẫn chưa từng trải qua cảm giác sợ hãi giống như bây giờ. Không chỉ sợ hãi, hắn còn cảm thấy vô cùng bất lực, tâm bỗng nhiên đau quặn, giống như sắp nứt ra rồi…….
Nàng làm sao có thể quên hắn? Bọn họ ở cùng một chỗ đã lâu như vậy, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng nói quên liền quên sao? Không công bằng, chuyện này không công bằng!
Long Phù Nguyệt ngẩn đầu nhìn nóc nhà, lại cúi đầu nhìn Phượng Thiên Vũ một chút, khẽ nhắm hai mắt, thực gian nan mở miệng lần nữa: “Ta biết, ngươi đối với ta có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572399/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.