Nhưng, nàng biết rõ đây là một hố lửa, vẫn kìm lòng không được, mất hồn mất vía nhảy xuống. Bây giờ khiến cho chính mình một thân chật vật, một thân trọng thương, coi như là tự tìm.
Nàng cúi đầu, bỗng nhiên hôn lên môi hắn.
Vũ Mao sư huynh, đây là lần cúi cùng ta hôn ngươi, từ nay về sau, ta sẽ hoàn toàn quên ngươi…….
Trong lòng bỗng nhiên đau xót, nước mắt cũng tự nhiên trào ra, một giọt rồi lại một giọt, cuối cùng cũng ngăn không được.
Nàng chật vật đứng dậy, hít một hơi dài: “Ta đi rồi, ngươi không cần lo lắng cho ta, cũng không cần tìm ta, qua hôm nay, ta sẽ triệt triệt để để quên ngươi, ta có võ công, cho nên có thể sống một cuộc sống rất tốt……..”
“Tạm biệt, Vũ Mao sư huynh———– Chúng ta đều tự bảo trọng thôi!” Nàng không dám nhìn sắc mặt xanh trắng lần lượt thay đổi của Phượng Thiên Vũ, nhẹ nhàng nói ra câu cuối cùng, sau đó xoay người bước đi, không hề nhìn lại…….
Chưa từng quay đầu lại, bóng dáng kia cứ như vậy cứng ngắc thoát khỏi tầm mắt của mình. Phượng Thiên Vũ vô cùng bối rối muốn lưu lại bóng dáng của nàng, nhưng thân mình lại không thể nhúc nhích, cũng không thể mở miệng, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người hắn yêu thương nhất, là hắn trân trọng nhất cả thiên hạ, tiêu sái bước ra khỏi thế giới của hắn.
Đó là lần cuối cùng hắn nghe nàng gọi hắn là “Vũ Mao Sư Huynh”……
Quá nhiều bi thương, trong khoảnh khắc thổi quét trái tim hắn, giống như ngực bị người ta dùng đao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572400/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.