Khi trời vừa sáng thì Lục Tiểu Phụng mới trở về, hắn tiến vào phòng liền ngồi xuống ghế rót một ly trà mà uống.
Thấy Hạo Nam vẫn vòn ngủ, ngồi một lúc hắn mới lên tiếng gọi. "Hạo Nhiên hiền đệ nhanh dậy, chúng ta chuẩn tiến về Tam Tinh Hồ."
Khi Lục Tiểu Phụng vừa tiến vào phòng Hạo Nam đã phát hiện, nhưng hắn vẫn giả vờ ngủ say. Đợi đến lúc Lục Tiểu Phụng gọi, hắn mới giả vờ như mới thức giấc.
Hạo Nam giả vờ còn chưa tỉnh ngủ lên tiếng nói. "Tiểu Phụng đại ca về phòng lúc nào dậy? Bây giờ chúng ta trực tiếp đi đến Tam Tinh Hồ luôn hay sao?"
Lục Tiểu Phụng nghe Hạo Nam hỏi, dừng như bị chọc vào nỗi đau không muốn nhớ lại, một lúc sau hắn mới lên tiếng trả lời. "Con mẹ nó, đêm qua ra ngoài đi vệ sinh, lúc đi vệ sinh xong. Đang trên đường đi về phòng thì mệt quá ngủ quen mất, có lẽ ta quá say nên ta lủi vào một bụi cây trong vườn để ngủ. Đến sáng ta mới tỉnh lại, ta củng vừa về tới phòng. Lục Tiểu Phụng ta từ trước giờ, chưa khi nào làm ra chuyện mất mặt như thế này, củng may chuyện xấu không bị người khác nhìn thấy."
Nghe Lục Tiểu Phụng nghiến răng nghiến lợi kể chuyện mà hắn đả trải qua, Hạo Nam củng lên tiếng an ủi. "Tối qua đệ củng say quá, ngủ một giấc đến tận giờ.Tiểu Phụng đại ca đừng lo, chuyện mất mặt của đại ca không bị ai thấy, cứ tĩnh bơ như không có chuyện gì xảy ra là được. Đệ bí cả một đếm rồi, chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-chuyen-nhan-sinh/1790728/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.