"Tình tính tang, tàng tinh tang tính táng, tình tính tang, táng tàng...."
"Người yêu ơi, có nhớ em không người, người yêu ơi, có nhớ..."
Khi tiếng đàn và giọng hát vang lên, kèm theo một điệu múa mê người hết sức lôi cuống. Hạo Nam và Lục Tiểu Phụng bị hấp dẫn ngay lập tức, hai người thất thần yên lặng thưởng thức. Một lúc sau, khi bài hát kết thúc, hai người mới khôi phục lại tinh thần.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên, dùng tay vổ vào đùi mình một cái chát, lên tiếng nói. "Trời đất, quỷ thần, thiên địa ơi. Hạo Nam, tiểu đệ vận khí thật tốt. Con mẹ nó, ta đã đến Lệ Xuân Viện nhiều lần, nhưng đâu có phước thưởng thức được một màng hợp tấu hay quá xá như thế này. Đệ vừa đến lần đầu, thì đã được xem một màng trình diễn hết xảy như vậy. Ta dính được ánh sáng của đệ, mới có phúc xem ké như thế này. Hài... Con mẹ nó. Nếu mở ra một lể hội, để cho các nàng trình diễn, sẽ kiếm được rất là nhiều tiền, diễn một lần thì đủ xài một đời luôn đấy chứ. Chúng ta làm sao đủ tiền để trả cho các nàng đây? Hài... Thật là không biết làm sao?" Lục Tiểu Phụng liên tục thang thở, oán trách không ngừng.
Hạo Nam nghe Lục Tiểu Phụng nói thì khóe miệng co quắp, một lúc sau mới lên tiếng nói. "Tiểu Phụng đại ca cứ nói đùa, phải nó,i đệ dính ánh sáng của đại ca, mới có phước được xem các nàng biểu diễn."
Lục Tiểu Phụng khoác tay lên tiếng nói. "Thôi không nói chuyện này nữa."
Hắn dừng lại một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-chuyen-nhan-sinh/1790727/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.