Tôi nhìn theo thấy hình như người đó nằm trên cáng bị ch.é.m m.á.u me nhiều lắm, họ tức tốc gọi bác sĩ sau đó đẩy bệnh nhân vào trong..
Tôi thấy má.u nên sợ, trong bụng nhanh chóng xuất hiện cơn khó chịu muốn buồn nôn nên tôi định đi vào trong cho bản thân ổn lại nhưng nào ngờ ngay giây phút chân tôi quay đi thì từ trong chiếc xe kia một người khác bước ra ngoài, ánh mắt tôi đang lướt qua bỗng sững người dừng lại trước bóng dáng quen thuộc ấy, tự dưng cảm xúc dâng trào trong lòng..là...là Tú mà, tại sao chú ấy…
Tú đứng đó gương mặt anh Quân nhưng lạnh lùng trầm tính , chú nhìn tôi chăm chăm, tôi cũng vậy mắt hướng nhìn Tú mãi ko rời trong sự ngỡ ngàng tột độ, cho đến khi Dũng bên cạnh lay vai tôi tôi mới giật mình
-Lam..em sao vậy? Bác sĩ ra rồi kìa?
Tôi quay lại nhìn Dũng, tim vẫn còn đập mạnh vì Tú nhưng nghe bác sĩ ra nên tôi liền quay đi theo Dũng vào trong...
Tiếng bác sĩ cất lên lần nữa
- Ai là người nhà bệnh nhân Nguyễn Văn Lâm ?
-Dạ tôi đây bác sĩ ba tôi sao rồi?
Tôi nhanh chóng hỏi lại?
Ông bác sĩ hạ cặp kính xuống, nheo nheo đôi mắt nhìn tôi sao đó gương mặt đổi khác khiến cho tôi hơi bị lung lay, may mà có Dũng đứng kế bên anh từ tốn hỏi
-Ông ấy sao rồi bác sĩ?
Ông bác sĩ sao khi nghe Dũng hỏi liền lắc đầu trả lời nhanh chóng
-Xin lỗi gia đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-canh-hon-nhan/3723724/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.