Tôi ngại nên nhìn Dũng vừa phân vân vừa ngượng ngùng ko muốn nhận nhưng từ chối tôi lại ko nỡ vì tôi cũng muốn ba tôi khoẻ lại
-Em đừng ngại cầm đi em.
Tôi đưa tay run run nhận lấy phong bì mà ánh mắt nhìn Dũng cảm kích, lúc khó khăn hoạn nạn như vầy có một người giúp đỡ kịp thời thật sự quý lắm, thế là tôi và Dũng tức tốc nộp viện phí cho ca mổ của ba tôi…
Bệnh viện đúng thật là ở cái thời đồng tiền đi trước, cả buổi tôi ko đóng tiền chẳng có ai ngó ngàng tới vừa hay tôi và Dũng đóng tiền làm thủ tục xong họ cũng nhanh chóng tiến hành ca mổ cho ba tôi lúc 8h đêm luôn.
Vậy là đêm đó tôi ngồi ở ngoài chờ đợi tiếp, cũng may lần này Dũng nói anh ở lại với tôi đợi tin ba tôi nên tôi cũng ko cảm thấy buồn tẻ...
.....
Vừa ngồi đợi, Dũng còn mua đồ ăn vặt cho tôi, rồi anh còn bảo tôi có mệt thì tựa vào vai anh mà nghỉ. Dũng chuẩn chạc, lại ga lăng với tôi lúc này tự nhiên lại cảm kích và mang ơn anh rất nhiều.
Cả hai im lặng , làm cho nguyên cái khu phòng cấp cứu cũng buồn theo, dù bệnh nhân ra vô đông lắm nào là bệnh tật, nào là tai nạn. Bao nhiêu hỗn tạp của nhân gian đều hội tụ vào đây hết biến kẻ từ cười sang khóc rồi biến kẻ đang khóc lại nở nụ cười, tôi đang ko biết phải nói gì thì chợt nghe Dũng hỏi
-Chân em bớt đau chưa?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-canh-hon-nhan/3723723/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.