Đầu óc tôi ngẩn ra thầm nhớ lại cái ngày của một năm mấy về trước. Thời gian đó ba tôi mới mất được một tháng tôi vì đau buồn sau cái chế.t của ba nên cơ thể tôi bị suy nhược rồi dẫn đến động thai.
Suốt thời gian tôi nằm viện dưỡng thai cũng may mắn cho tôi là còn có Dũng luôn bên cạnh chăm sóc và động viên nên dần dần tôi cũng nhanh chóng hồi phục, với lại bên cửa hàng của ba tôi để lại cũng là do anh chạy tới chạy lui để quán xuyến, từ đó cũng vì những ân tình của Dũng mà trong thâm tâm tôi lúc nào cũng nhắc nhở mình phải luôn nhớ ơn anh.
Thời gian trôi qua thoắt cái tôi ở viện khoảng một tháng thì tôi được về nhà, nhớ ko nhầm khi đưa tôi về Dũng còn ở lại nấu ăn giúp tôi cả buổi chiều, còn giúp tôi dọn dẹp, xong đâu đấy thấy tôi còn thức giấc anh mới đi lại ngồi cạnh giường tôi rồi nói với tôi rằng
-Lam? Anh và em nói chuyện một lúc được không em?
- Anh Dũng nói đi em nghe nè!
-Bây giờ em tính sao? Chuyện cái thai đó?
-Em nghĩ kỷ rồi anh em sẽ sống một mình rồi tự mình nuôi con em không lớn?
-Ba đứa bé có biết em mang thai không?
Nghe Dũng hỏi tự dưng tôi chợt lặng người lại. Trống n.g.ự.c phút chốc đập mạnh mấy nhịp liên hồi. Tú chắc là không biết, nhưng nếu Tú biết tôi mang thai con của chú ấy thì sao nhỉ mà thôi tốt nhất là Tú đừng biết thì hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-canh-hon-nhan/3723725/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.