Bị yểm...nghe hai từ đó cơ thể tôi dường như chao đảo muốn ngã xuống, may mà Tú đứng kế bên đưa tay chụp tôi lại...Ai? Ai lại yểm chồng tôi tại sao anh ấy chế.t rồi cũng ko để anh yên chứ? TẠI SAO?..anh ấy có làm gì ai mà họ nỡ hại anh đã có người gi.ết anh rồi sao còn ko tha thế này hả trời ơi....
Tôi gào thét, suy sụp tinh thần khủng khiếp, tại sao lại trớ trêu như vậy…Kiếp trước chúng tôi ăn ở ác lắm sao, kiếp này ông trời lại đày đọa cướp mọi thứ của tôi đi trong muôn vàn đau đớn thế này đây chứ? rồi còn gì đau đớn hơn nữa, còn gì tàn ác hơn nữa khi biết chồng tôi mất còn bị người ta yểm…
Tôi lại khóc, nước mắt như muốn xóa nhòa đi tất cả những gì đang hiện diện. Tú có lẽ đang bực lại thấy tôi cứ khóc nên lập tức chú ấy bóp chặt hai tay tôi, hai mắt chú mở to nhìn tôi như thể muốn đem tôi cất vào một chỗ nào đó cho khuất mắt. Giọng chú ấy lạnh tanh gắt lên
_Chị bình tĩnh chưa, khóc lóc cái gì hả? Khóc có giải quyết được vấn đề không. Nếu chị còn khóc nữa là tôi đưa vào nhà đó?
Tú cọc nên nói lớn làm tôi sợ cứ thế nín luôn
_Tôi...không...tôi không khóc nữa tôi bình tỉnh rồi…Chú cứ làm theo lời ông thầy đi...?
Tú thở mạnh như đang kìm nén bản tính mình lại sau đó dìu tôi ngồi xuống rồi quay sang bọn người xăm trổ nói như ra lệnh
_Tụi bây đào mộ lên đi?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-canh-hon-nhan/3723439/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.