Bên dưới là tấm ảnh siêu âm của con tôi khi tôi vừa có thai được 2 tháng mấy thì phải... Tôi sững sờ, cả người như đông cứng dòng nước ấm từ trên khoé mắt tôi bất chợt tuôn xuống.
Trong giây lát tôi nấc lên từng tiếng, cảm giác đắng lòng dâng lên đến tận cổ, tôi một người làm mẹ đúng thật phải nói là vô trách nhiệm đến ngay cả ngôi mộ của con tôi tôi cũng ko biết gì đến sự hiện diện của nó cả..
Tôi khuỵu xuống hai tay ôm lấy tấm bia mộ một lúc cho đến khi bình tĩnh lại tôi mới đứng dậy tôi đi lại ngay chỗ Tú đứng. Giọng tôi nghẹn ngào
_Là chú làm đúng không?
Tú gật đầu
_Chị ko cần cảm ơn dù sao cũng là cháu tôi, phận làm chú này lo cho cháu, chị không phản đối chứ...?
Tôi lắc đầu liên tục vì cảm động
_Tất nhiên là ko rồi sao tôi lại phản đối chứ, mà chú làm lúc nào? Sao ko nói tôi biết
_Lúc người ta mới lấy cháu ra, tôi để vô hộp rồi mang về, lúc đó chị còn yếu nên tôi nghĩ ko vội nói
_Cảm ơn chú!!!
Tôi nhìn ngôi mộ lần nữa, Quân Khang tên con tôi cái tên đẹp quá đến một việc quan trọng vậy mà tôi đã bỏ lỡ, may mà còn có Tú tinh ý đem con về chôn chung với ba nó ko thì bây giờ tôi chẳng biết con tôi đang nơi đâu hay là người ta đem bào thai vô trại lợn cho lợn ăn mất rồi…
Khi tôi đang đứng bên mộ con tôi thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-canh-hon-nhan/3723438/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.