Tại bệnh viện lớn của thành phố, đèn cấp cứu trong phòng chăm sóc theo dõi đặt biệt sáng lên, các bác sĩ sau hai giờ đấu tranh với thần chết đã dừng lại, thở dài nói :’’ Cô ấy chiến đấu kiên cường quá lâu rồi, chúng ta cũng giữ cô ấy quá lâu rồi, bây giờ không còn giữ được nữa.”Hồ sơ được khép lại ghi: Bệnh nhân Vũ Nhược Yên, giới tính ,Nữ, 22 tuổi, nguyên nhân tử vong, ung thư phổi giai đoạn 4, tắt thở lúc 23h ngày, tháng, năm …
Nhược Yên choàng tỉnh, cả người vô lực, cố thở hỗn hển để cảm nhận không khí xuôi theo vào trong cơ thể, không thể tin được là mình còn sống, đưa tay lên ngực mình, cô vẫn nghe rõ từng nhịp tim vỗ vào lòng ngực, sự sống trào dâng trong cơ thể này, mới một khắc trước hít thở đối với cô là một cực hình, vì sao bây giờ cô hoàn toàn không đau đớn. Ánh mắt quét qua xung quanh mình, càng khiến cô mờ mịt, rõ ràng cô vừa đau đến chết đi sống lại tại bệnh viện, sự đau đớn mà Nhược Yên đã quen thuộc mấy năm nay, vì sao khi tỉnh lại đã ở đây? Nàng trở về thời cổ đại giờ nàng là tiểu thư của một vị quan trong triều. Được một lần trong sinh, nàng kiên cường sống, mạnh mẽ sống, biết mình cần gì mà bảo vệ điều gì!
Trong một lần yến tiệc trong cung hắn Triệu Doãn, Thành Vương Gia, đệ đệ Đương Kim Thánh Thượng Triệu Huân, của Định Hưng Quốc hoàng triều. Khi gặp nàng lần đầu tiên nàng với vẻ ngoài là một hài nữ bốn tuổi, đang bị ba hắc y nhân đuổi bắt, hắn vốn là người lạnh nhạt, không quan tâm nhiều đến những chém giết trong giang hồ, nhưng khi nhìn vào ánh mắt "kiên cường sống" của nàng, hắn động tâm và ...động tay "nhặt" nàng về nhận làm "nghĩa nữ!"