Rời khỏi phòng Mặc Tự Ngôn, Nhược Yên đi dọc theo hành lang đến thư phòng Triệu Doãn.
Trước cửa thư phòng thấy có bốn hộ vệ canh phía ngoài, nàng liền bước đến hỏi:” Hộ vệ đại ca, vương gia có trong phòng không?”
Bốn hộ vệ nhìn thấy tiểu nữa oa năm, sáu tuổi ngoan ngoãn đáng yêu đến hỏi, liền biết ngay là nghĩa nữ mà vương gia sủng ái nên lễ phép đáp:” Vương gia đang bận, tiểu thư muốn gặp phải chờ thuộc hạ vào hỏi ý kiến đã, phiền người chờ một chút!”
Nhược Yên tính nói không sao, nếu hắn bận thì nàng về phòng đến giờ cơm trưa gặp cũng được, lại nghe trong phòng một giọng nói nghiêm nghị truyền ra:” Để nàng ấy vào!”
Hộ vệ liền mở cửa ra để nàng bước vào. Bên trong thư phòng, Triệu Doãn đang ngồi sau thư án, trên bàn chất đầy những cuốn giấy, cuốn vải thật cao. Hắn vừa cầm một cuốn vừa nhanh nhẹn phê duyệt, sau đó để qua một bên chờ khô mực, rồi mới đưa tay ẵm Nhược Yên đặt nàng lên đùi mình hỏi:” Tìm ta có việc gì? Không phải nàng nói đi xem thương thế Mặc Tự Ngôn sao?”
Nhược Yên loay hoay trong lòng hắn tìm tư thế thoải mái xong mới trả lời:” Ta đến xem rồi, sư phó bị thương chỉ trúng phần mềm, không ảnh hưởng đến xương hay gân nên sẽ nhanh chóng hồi phục. Có hoàng thượng cho người chăm sóc ta cũng yên tâm hơn. Chỉ là có việc ta muốn hỏi chàng về hoàng thượng thôi.”
Triệu Doãn vừa xem sổ sách báo cáo lượng lương thực nộp vào quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghia-nu-cua-thanh-vuong/2584394/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.