Bên trong xe ngựa, Nhược Yên nhìn vết thương trên vai Triệu Doãn mà thâm tâm vừa vội vừa đau lòng. Lấy túi nước sạch thấm ướt khăn tay, lau rửa miệng vết thương, hy vọng về đến vương phủ kịp thời giải độc.
Triệu Doãn nắm lấy bàn tay run rẩy của nàng khó khăn nói:” Đừng lo lắng, ta sớm điểm huyệt cầm máu, dùng nội công ngăn cản độc tố phát tán trong cơ thể rồi. Chuyện Nhược Nhi có thể nói, có phải nên nói cho phụ vương biết không?” Bờ môi khô nứt không còn chút máu của hắn mấp máy. Nhưng tầm mắt vẫn không rời khỏi nàng.
Nhược Yên lập tức ngăn hắn lại giải thích:” Từ khi tỉnh lại ta vốn không nói được, rồi sau khi theo người về đây ta cũng không biết mình có thể nói được khi nào, vì thói quen cần gì thì viết, nên cũng không để ý đến chuyện đó lắm. Có thể lúc nảy hoảng hốt nên mới gào lên được. Nhưng người đừng hỏi nữa, chờ người khỏe lại, muốn biết gì ta sẽ nói hết, được không?”
Nhìn ánh mắt tràn đầy lo lắng của nàng giành cho mình, hắn cũng không gấp nữa, nên gật đầu.
Xe ngựa về đến Thành Vương Phủ, ngự y đã được gọi đến chờ sẵn, Hứa Mạt đỡ Triệu Doãn vào Thanh Dật Hiên xong thì ngự y tiến lên cởi áo Triệu Doãn ra xem xét vết thương, bắt mạch xong thở phào nhẹ nhõm nói:” Thật may đây chỉ là độc mãng xà đông, khi chạm vào máu sẽ làm thần kinh trì trệ, khó giữ đầu óc tỉnh táo nhưng không nguy hiểm tính mạng, thần sẽ kê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghia-nu-cua-thanh-vuong/2584357/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.