Chương trước
Chương sau
-“Câm miệng!” Triệu Doãn quát.

-“Ta đã từng cảnh cáo ngươi những chuyện liên quan đến Lục Uyển Nhi sẽ làm người thất khống. Người xem lại bản thân ngươi bây giờ khác gì kẻ điên. Đầu óc mụ mị, mất đi khả năng phán đoán. Nếu bây giờ ở trước mặt ngươi là kẻ muốn lấy mạng ngươi. Thử ngươi còn khả nắng sống sót để nói lời này hay không?” Triệu Doãn trách mắng.

-“Ngọc bội ở trong tay Nhược Nhi, điều đó chỉ cho thấy Nhược Nhi có liên quan đến huyết án lần này, nhưng không có nghĩa nàng có quan hệ mật thiết với bọn chúng! Bằng không bản thân nàng cũng không bị truy đuổi như thế! Còn chưa nói đến việc nàng vốn có thể giấu đi, nhưng lại muốn đem mọi thứ bày ra trước mặt ngươi!”

-“Lạc Phong, Hứa Mạt!” Hắn hô lên một tiếng.

-“Dạ vương gia!” Hai người sớm đã đứng bên ngoài đồng thanh trả lời.

-“Trần Thanh Ảnh tinh lực dư thừa, hỏa khí công tâm, hãy đem hắn đến võ trường, hai người các ngươi thay phiên nhau luyện với hắn đi, đến khi nào hắn tỉnh táo, hạ hỏa mới được dừng, trong các ngươi ai nương tay, thì đừng trở lại gặp ta!”

Lạc Phong và Hứa Mạt hai mặt nhìn nhau xong, lập tức tiến lên nhận lệnh, mỗi người một bên xách Trần Thanh Ảnh ra ngoài.

Bên Trong phòng chỉ còn hai người, Nhược Yên lập tức hỏi hắn:” Ngọc bội này có vấn đề gì? Lục Uyển Nhi là ai? Vì sao Trần Thanh Ảnh kích động như thế?”

Triệu Doãn không vội trả lời mà đưa tay vịn cằm nàng nâng lên, kiểm tra dấu tay in trên cổ nàng nói khẽ:” Lục Uyển Nhi là vị hôn thê của Trần Thanh Ảnh, hai người vốn là thanh mai trúc mã. Trước khi Lục gia bị diệt môn, Lục Uyển Nhi trên người luôn mang một cái ngọc bội tùy thân, sau đó đã bị đám hắc y nhân lấy đi rồi hạ độc nàng ấy. Thanh Ảnh vốn thân cận Lục Uyển Nhi nên nhận ra, nhìn thấy ngọc bội trong túi vải của nàng, đã nghĩ nàng biết người từng cầm ngọc bội này.”

Lấy hộp thuốc trị vết bầm, Triệu Doãn quẹt lên tay một ít rồi xoa xoa cần cổ Nhược Yên kể lại:” Trần Thanh Ảnh vốn là đệ tử của Lục ngự y, năm ta mười tuổi, hắn được Lục ngự y tiến cử với phụ hoàng cho theo ta làm thư đồng, cùng ta học võ. Hắn tư chất thông minh, nhạy bén với y thuật. Nên sau này thường xuyên theo ta rời kinh thi hành công vụ theo lệnh hoàng thượng.

Một năm trước trong lúc ta và hắn không ở kinh thành thì Lục phủ trên dưới một trăm người bị giết sạch, chỉ để hai người còn sống là Lục ngự y và Lục Uyển Nhi nhưng đều bị hạ độc.”

-“Hai người đó bây giờ thế nào? Độc đã giải hết chưa?” Nhược Yên lập tức hỏi, vì nàng vẫn đang giữ quyển “Bách Độc Thư” trong người, nàng nghĩ biết đâu có thể giúp gì cho họ.

Thế nhưng Triệu Doãn lắc đầu nặng nề nói:” Lục ngự y vốn là thần y, nhưng không giải được loại độc đó, trong người chỉ có duy nhất một viên trụ mệnh hoàn, đã nhường cho Lục Uyển Nhi uống, bản thân chỉ cầm cự được không quá ba canh giờ đã chết. Còn Lục Uyển Nhi, dù có trụ mệnh hoàn thì vẫn phải chịu đau đớn do nhuyễn cốt hành hạ, nàng cầm cự chút hơi tàn chờ đợi gặp lại Trần Thanh Ảnh lần sau cùng, sau đó tự sát chết trên tay hắn.”

Giờ Nhược Yên mới hiểu được vì sao ánh mắt Trần Thanh Ảnh đau thương như thế, nhớ lại ngày hôm qua khi mũi kiếm đâm về phía Triệu Doãn, tim nàng đã đau thế nào, huống chi ôm xác người mình yêu dần dần chết đi trên tay mình, cảm giác hơi thở mong manh trôi ra khỏi cơ thể họ, rồi rời xa mình vĩnh viễn.

Nhược yên bỗng sợ hãi, nhào vào lòng ôm chặt lấy Triệu Doãn, như sợ buông tay hắn sẽ biến mất khỏi nàng.

Triệu Doãn nghĩ Nhược Yên sợ khi nghe thảm án, nên cũng ôm lấy, vỗ nhè nhẹ lưng nàng trấn an.

Quá trưa Nhược Yên tỉnh lại, mới phát hiện mình vẫn nằm trong lòng Triệu Doãn, thì ra lúc sớm nàng đã ngủ quên trong lòng hắn.

Thấy nàng đã tỉnh, Triệu Doãn đưa tay xoa xoa cổ nàng nhẹ hỏi:” Còn đau không? Vốn muốn gọi nàng dậy dùng bữa, nhưng thấy nàng ngủ ngon nên ta không nỡ.”

Nhược Yên sờ sờ cổ mình, sau đó nói với hắn:” Không còn đau nữa, chúng ta nên ăn cơm thôi, chàng cũng đói rồi. Ăn xong còn uống thuốc. Độc của chàng chưa giải hết đâu.”

Triệu Doãn nghe thế bèn cười nói:” Trong mắt Nhược Nhi ta yếu ớt vậy sao? Chỉ chút độc này mà cũng khiến ta phải nằm mấy ngày mới khỏi?”

Nhược Yên trừng mắt nhìn hắn một cái, mới bước ra cửa gọi người đem cơm vào.

Dùng cơm xong, uống sạch chén thuốc Nhược Yên đã thổi nguội, mới kêu nàng dìu hắn ra ngoài đi dạo một chút, nói rằng trong phòng hơi bức bối. Nhược Yên cũng thấy vậy nên gật đầu nắm tay hắn bước ra ngoài.

Nói là kêu Nhược Yên dìu, nhưng nhìn cơ thể nhỏ nhắn của nàng, hắn chỉ nắm nhẹ vai nàng, chứ không nỡ dùng lực.

Đi một vòng rồi dừng lại ngồi nghỉ bên mái đình, Triệu Doãn mở lời:” Nàng có trách Trần Thanh Ảnh hay không?”

-“Vì sao?” Nhược Yên nghiên đầu khó hiểu hỏi lại.

-“Vì hắn đả thương nàng.” Triệu Doãn chỉ ra.

-“Không! Ta biết hắn nặng tình nghĩa, có thể hắn hiểu lầm ta, chứ không phải cố ý làm ta bị thương!” Nàng nói.

-“Vậy ngọc bội đó từ đâu nàng có được?”

-“Theo trí nhớ của thân thể này, ngọc bội đó đã được sư phụ đưa ta từ khi còn bé, người nói rằng tín vật của cha mẹ, à ... của phụ mẫu giao cho ta. Ta dám chắc đó không phải là cái mà Lục Uyển Nhi bị cướp đi năm trước!” Nhược Yên nói.

Trong đầu chợt nhớ ra điều gì, Triệu Doãn nắm tay Nhược Yên nói:” Nhược Nhi, nàng rất có thể là nhị tiểu thư của Lục phủ, con gái nhỏ của Lục ngự y, là người em sinh đôi của Lục Uyển Nhi đã mất.”

Nhược Yên nghi hoặc hỏi:” Sao chàng biết được? Trong trí nhớ ta chưa từng nghe sư phụ nói phụ mẫu ta là ai, cũng không hề nói ta biết họ tên gì.”

Triệu Doãn kể lại đâu đuôi mọi chuyện mà hắn cùng hoàng đế Triệu Huân ở ngự thư phòng đã điều tra và xâu chuỗi, lại dựa vào tín vật này, thì có thể khẳng định nàng chính là Lục Yên Nhi. Nhị tiểu thư của Lục phủ, cũng là huyết mạch duy nhất của Lục gia còn trên đời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.