Đông Đình lắc đầu:
“Lúc em về đến nhà… thì phim bắt đầu chiếu.”
“Vậy là em mải xem phim, quên mất An An?!” Giọng tôi vọt lên.
“Còn Cao Tiểu Hoan?!”
Đông Đình cúi gằm, xấu hổ đến run người:
“Mẹ Tiểu Hoan về, bắt nó ngồi làm bài tập hè.”
Đến đây thì tôi đã hoàn toàn hiểu.
“Tức là, hai đứa về nhà rồi thì không đứa nào quay lại căn phòng bỏ hoang.
Em tưởng Tiểu Hoan sẽ quay lại đó,
Tiểu Hoan lại tưởng em đã mang đồ lên để chơi với An An.
Và kết quả là… hai đứa không ai quay lại tìm An An?!”
Tôi chưa bao giờ nghĩ sự thật lại như thế này.
Đông Đình khóc nghẹn thừa nhận.
Cô gần như sắp ngất:
“Đến tối khi cảnh sát tới, bọn em mới biết An An… không còn nữa.
Anh… em xin lỗi anh… xin lỗi An An… xin lỗi Ngô Triết… xin lỗi bác Ngô…”
Tôi quay mặt đi, luồng khí nghẹn trong lồng n.g.ự.c lên không được xuống không xong.
54
Lão Ngô quệt dòng lệ đục ngầu, chỉ thẳng vào Đông Đình, gào lên:
“Thường Đông Đình, tao chỉ hỏi mày một câu:
Tiểu Triết có từng lật váy mày không?! Có từng đứng ngoài nhà vệ sinh nữ rình không?!”
Đông Đình cúi rạp xuống đất:
“Không… bọn cháu bịa ra.”
Lão Ngô thét lên một tiếng, như dốc sạch hai mươi năm oán hận, giận dữ, uất nghẹn—tất cả nổ tung khỏi n.g.ự.c ông.
Cơ thể ông bấu vào tường, khóc đến đứt ruột:
“Tiểu Triết… chúng nó bắt nạt con ngốc, nói không được, rồi đẩy con vào chỗ c.h.ế.t…”
Đông Đình quỳ, lê từng bước về phía ông:
“Bác… là lỗi của cháu…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-pham-im-lang/4912551/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.