56
Về nhà, Đông Đình bế con vào phòng ngủ, một câu cũng không nói.
Tôi đổi giày rồi đi thẳng ra phòng khách.
Bố tôi mở tủ giày tìm dép đi trong nhà:
“Đông Đình sao thế? Mặt mũi tái mét.
Cháu ngoại có ốm không? Ngủ say quá trời.”
Giờ tôi thật sự không chịu nổi chữ “c.h.ế.t” hay “c.h.ế.t say”, đặc biệt nhắc đến con gái tôi.
“Bố khỏi thay giày, vào đi.”
Ông ta tươi rói, hai tay chắp sau lưng, nhìn khắp nhà, tấm tắc:
“Nhà này đắt lắm ha, vị trí đẹp, rộng lại hai tầng nữa. Bao nhiêu tiền vậy?”
Tôi không đáp, uống hết ly nước lạnh.
“Ông tới có chuyện gì?” tôi lạnh giọng hỏi.
Bố tôi cười:
“Tới thăm cháu ngoại chứ còn gì.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tôi liếc qua ông ta—trên mặt và tay có mấy vết bầm.
Tôi biết rõ nguyên nhân: ông ta đ.á.n.h bài gian lận bị bắt quả tang, rồi bị người ta đè ra đánh.
Toàn người quen, lại nợ tiền người ta, muốn báo công an cũng chẳng dám.
Tôi hỏi giả vờ:
“Vết thương sao mà có?”
Ông ta lườm:
“Uống say… ngã.”
Tôi cười nhạt, lấy hộp thuốc, ngồi xuống sofa:
“Lại đây, tôi bôi thuốc.”
Ông ta hí hửng ngồi xuống:
“Người ta nói con trai mới là chỗ dựa lúc về già, quả nhiên không sai.”
Tôi bôi t.h.u.ố.c cho ông ta, tay nhàn nhạt:
“Tiểu Hoa Hồng dạo này cảm nhẹ, ông đừng quấy rầy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-pham-im-lang/4912552/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.