51
Tôi lao về nhà với tốc độ nhanh nhất.
Dưới sàn lối vào, còn vương vài túi đồ mua sắm chưa kịp mở. Đông Đình ngồi trên thảm, quần áo vẫn chưa thay—hiển nhiên là đang đi dạo thì nhận được điện thoại của chị Trương nên vội chạy về.
Tóc cô rối bù, lớp trang điểm lem nhoè vì khóc, một tay ôm ngực, hơi thở dốc nặng nề.
Trên bàn trà, nổi bật là một tờ giấy.
“Chị Trương đâu?”
Tôi bước nhanh tới, nhặt tờ giấy lên.
Đông Đình che mặt:
“Em cho chị ấy nghỉ hai ngày rồi. Em bắt chị ký thỏa thuận bảo mật, bảo về nhà trước.”
Tôi hỏi:
“Chị ấy đã xem tờ giấy này chưa?”
Đông Đình lắc đầu:
“Chưa. Tờ giấy nằm trong phong bì, chị ấy không dám xem.”
Đông Đình cố đứng lên mấy lần nhưng chân mềm nhũn, đứng không nổi. Cả người run cầm cập:
“Anh… chính là chú Ngô! Ba của Ngô Triết!
Ông ta có giận thì tìm người lớn! Sao lại đi bắt nạt con nít!”
Tôi lướt nhanh qua những dòng chữ trên tờ giấy—chẳng có nhiều, chỉ một địa chỉ và hai dòng ngắn ngủi:
【Đến một mình. Tao chờ mày.】
52
Tôi và Đông Đình bàn đi tính lại, cuối cùng quyết định không báo cảnh sát.
Thứ nhất, người bắt cóc Tiểu Hoa Hồng là hàng xóm cũ, người quen nhiều năm.
Thứ hai, Đông Đình là người của công chúng—một khi tin tức bị tung ra bởi báo chí xấu, Tiểu Hoa Hồng e rằng sẽ bị đẩy vào đường cùng.
Chúng tôi chuẩn bị cả hai tay:
Đông Đình đi rút tiền mặt, còn tôi mang theo một mũi tiêm—chỉ cần vài mg thôi là đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-pham-im-lang/4912550/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.