Nhưng vừa bước đến cửa, chú Ngô như cảm nhận được, bỗng dừng lại.
Ông quay đầu, nở một nụ cười âm u với tôi:
“Diễn Duy, sau này chú cháu ta còn gặp nhau nhiều. Không cần tiễn.”
Một luồng lạnh chạy thẳng xuống sống lưng tôi.
Sợ hãi bất giác dâng trào.
33
Buổi tối, chú Triệu và mẹ tôi cãi nhau trong buồng trong.
Lời qua tiếng lại đều oán trách tôi không chăm được Thiến Thiến, và phẫn nộ vì chú Ngô tự ý đưa con gái ông ấy về.
Tôi nằm ngửa trên chiếc giường nhỏ, nhìn trần nhà thấp, lòng rối như tơ vò.
Câu nói trước khi rời đi của chú Ngô có ý gì? Về sau ông ta sẽ cứ quấn lấy tôi sao?
Tiếng “kẽo kẹt” vang lên, mẹ bước ra khỏi buồng trong.
“Chưa ngủ à?”
Giọng mẹ nhẹ nhàng. Bà ngồi xuống mép giường, nhét vào tay tôi một quả đào mật.
Tim tôi chợt ấm lên, tôi dựa vào mẹ, c.ắ.n một miếng, rồi hạ giọng nói:
“Cái chú Ngô ấy…”
“Đừng trách ông ấy.” Mẹ thở dài. “Lão Ngô thay đổi tính nết là có nguyên nhân. Dạo trước… thằng Ngô Triết bị xe đ.â.m c.h.ế.t rồi.”
“Gì cơ?!”
Tôi kinh ngạc đến nỗi làm rơi cả quả đào mà không hay.
Mắt mẹ hơi đỏ:
“Sau khi dì Vệ mất, trong nhà chỉ còn mình lão Ngô chống đỡ. Vừa phải đi làm, vừa phải chăm hai đứa. Hôm đó không trông được Ngô Triết… nghe nói nó lại chạy ra ngoài tìm mẹ… rồi bị xe tông c.h.ế.t.”
Trong lòng tôi dâng lên một nỗi buồn nặng trĩu.
Bảo sao tinh thần ông ấy không bình thường.
“Mẹ, mai con muốn mang ít đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-pham-im-lang/4912543/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.