Từ trạng thái tinh thần bất ổn đến kiểu xuất quỷ nhập thần—tất cả đều giống.
Sau cú sốc mất vợ rồi mất con, thần kinh ông ta suy sụp.
Tôi thật sự sợ một ngày nào đó ông ta làm gì tôi…
Tôi đã báo cảnh sát.
Các chú công an đúng là có đến nơi ông ta làm việc tìm hiểu.
Khi ấy, ông ta lại tỏ ra rất “bình thường”, thề thốt mình chưa từng bám theo tôi.
Ông ta còn nói, tôi nhìn thấy ông ta vài lần là vì… trường Nhất Trung nằm đúng đường ông ta phải đi ngang khi về nhà.
Mà đúng là ông ta chưa làm gì tôi, nên cảnh sát chỉ có thể khuyên nhủ, an ủi, bảo ông ta nhìn cho thông, yên ổn sống với con gái là Ngô Đan Đan.
—-------------------
Kỳ thi đại học cận kề, tôi không còn tâm trí nghĩ đến ông ta.
Thời gian ôn thi, tôi gần như ăn ngủ luôn ở trường.
Khi điền nguyện vọng, tôi dựa theo điểm thi thử và đăng ký Đại học Giao thông X.
Đến hôm thi, chẳng ai đưa đón. Có thể là tôi ăn trúng gì đó, lúc làm bài bụng cứ đau âm ỉ.
Sau khi công bố điểm, thấp hơn dự đoán hơn chục điểm, nhưng cũng đủ để đỗ nguyện vọng một.
Nhà trường đặc biệt treo một băng-rôn đỏ ngoài tường chúc mừng tôi—coi như vừa chúc, vừa quảng bá.
Bố mẹ tôi cũng là nhờ người quen báo mới biết tôi đứng nhất trường, đứng thứ ba toàn thành phố.
Họ muốn bao khách sạn ăn mừng cho tôi.
Tôi từ chối.
Vì hè đó tôi phải đi làm thêm kiếm tiền.
Vả lại… tôi quá hiểu họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-pham-im-lang/4912544/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.