Ba mươi giây sau, tôi lại gọi:
“Thiến Thiến? Em còn đó không?”
“Có mà có mà, anh lắm chuyện quá!”
Tôi bật cười lắc đầu. Một phút sau, tôi gọi tiếp:
“Thiến Thiến?”
Không ai đáp.
Tim tôi giật thót. Tôi gọi liên tiếp mấy lần, nhưng không có tiếng trả lời.
Không kịp nghĩ ngợi, tôi kéo quần lên lao ra ngoài.
Ngoài cửa toilet không có ai.
Thiến Thiến biến mất rồi.
…
31
Cảm giác sợ hãi quen thuộc lại ập tới.
Tôi lớn tiếng gọi tên Thiến Thiến, người qua đường nhìn tôi đầy khó hiểu.
Đây là Cung Thiếu Niên, ngày nghỉ người đông đặc.
Tôi chạy khắp nơi tìm, hỏi từng người xem có thấy em gái tôi không.
Không ai thấy.
Thiến Thiến như bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất ngay trước mắt tôi.
Nó đi đâu được chứ?!
Tôi buộc mình phải hít sâu để bình tĩnh lại, rồi chạy đến sạp báo bên đường, mượn điện thoại của chủ quầy gọi báo cảnh sát.
Ba năm trước, tôi quá chủ quan—về nhà không thấy An An, cũng không kiểm tra, tự nghĩ chắc bố và dì Mã đưa đi rồi.
Tôi đã bỏ lỡ thời gian cứu con bé, cũng bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy hung thủ.
Lần này, tôi tuyệt đối không được ngu ngốc nữa.
Tôi lập tức gọi về quán ăn.
Là mẹ tôi nghe máy.
“Mau nói đi Diễn Duy? Mẹ đang đông khách, nói gọn thôi!”
Tôi còn chưa mở miệng, nước mắt đã trào xuống:
“Xin lỗi mẹ… Thiến Thiến mất tích rồi.”
Một tiếng thét vang lên từ đầu dây bên kia. Mẹ rõ ràng hoảng loạn, vội gọi chú Triệu lại nghe máy.
Dù sao chú Triệu cũng bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-pham-im-lang/4912542/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.