Con ch.ó dường như nghe hiểu, cọ cọ chân tôi, trong cổ họng phát ra tiếng rên khe khẽ.
Đúng lúc ấy, tôi thoáng thấy bóng một người quen lướt qua—giống chú Ngô.
Tôi vội theo, nhưng không thấy ai nữa, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác.
Chú Ngô…
Ôi thở dài.
Quầy tạp hóa của chú thời gian trước đã đóng cửa rồi.
Cả khu tập thể đồn rằng chú mới là kẻ thật sự hãm hại An An, lại thêm trong nhà vừa có người c.h.ế.t.
Không ai còn dám mua đồ ở chỗ chú nữa.
Nghe nói chú bị kích động quá mức, đầu óc có vấn đề.
Giám đốc thương tình, sắp xếp cho chú trông cổng khu xử lý chất thải rắn—vừa tiện chăm thằng con ngốc, vừa lo cơm nước cho con gái đi học.
Thật đáng thương…
28
Trưa hôm sau, tôi mới đến được nhà mẹ ở phía tây thành phố.
Bố quăng lên sofa một tờ một trăm tệ, rồi phóng đi mất trên chiếc xe máy mới mua.
Mẹ và chú Triệu đang đợi tôi ở nhà.
Nhà họ không lớn, chỉ một căn phòng cấp bốn, bên ngoài dựng thêm căn bếp nhỏ.
Phòng chính được dọn dẹp sạch sẽ, ấm cúng; trên tường treo ảnh gia đình ba người, trông ngập tràn hạnh phúc.
Mẹ nhìn tôi từ trên xuống dưới, tìm mãi mới nghĩ được câu mở lời, cuối cùng đưa tay xoa đầu, cười bảo:
“Ôi chao, A Duy cao hơn cả mẹ rồi.”
Lâu lắm không gặp, tôi thấy rõ mẹ hơi xa cách.
Nhưng người ta nói, trên đời gần gũi nhất là người sinh ra mình và người mình sinh ra.
Nên ngay khoảnh khắc nhìn thấy mẹ, sống mũi tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-pham-im-lang/4912541/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.