Liễu Bình nhìn những nhắc nhở phù đó, ánh mắt dừng lại trên bình phong kia.
Bình phong biến thành từng thẻ bài lần nữa, nhẹ nhàng bay múa rồi tan theo gió
đi.
Trĩ Thiên Nữ đáp xuống đất.
Ả vén một góc váy dài lên, cúi đầu nhìn về phía xương đùi của mình.
Huyết nhục bắt đầu xuất hiện trên cốt cách trắng hếu, nhanh chóng hóa thành da
thịt trắng nõn non nớt.
"Sống lại... Cảm giác thật tốt."
Trĩ Thiên Nữ nhẹ nhàng nói.
Ầm ầm ầm -- Toàn bộ đại điện đồng thau bắt đầu run rẩy không ngừng.
Pho tượng kia nổi lên từ nền đất lần nữa, ánh mắt đảo qua ba người.
"Ngươi sẽ không muốn giết ta nữa đúng không, hiện tại ta sống lại rồi, có đánh
cũng không biết kết quả sẽ như thế nào đâu."
Trĩ Thiên Nữ khẽ cười và nói.
Tên mặt ả dần toát ra sát khí, bước từng bước một về hướng đối phương.
Pho tượng không có cảm xúc mà nói: “Tù nhân đã rời đi, vậy việc trông coi
cũng đã không còn ý nghĩa, ta sẽ trở lại chỗ chủ nhân."
Trĩ Thiên Nữ đứng lại, bỗng bật cười và nói: “Ta quên mất... Trở về nói cho chủ
nhân của ngươi, sớm muộn gì ta cũng sẽ báo mối thù cầm tù ta."
"Chỉ dựa vào ngươi?"
Pho tượng khinh thường nói.
Hình như Trĩ Thiên Nữ nhớ lại cái gì, nhịn không được hoạt động ngón tay thon
dài, lẩm bẩm nói: “Thật đáng chết, hoàn toàn đánh không lại tồn tại kia."
Sát khí trên ả càng sâu, ánh mắt trở nên hết sức tối tăm, cứ như rơi vào cảm xúc
nào đó.
Bỗng nhiên.
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600675/chuong-1221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.