Mãi đến khi không nhìn thấy hắn nữa, Aland mới dời ánh mắt đi, cười nói với
mọi người: “Ta đánh đố tiểu tử này có thể sống sót."
"Đương nhiên, ánh mắt thủ lĩnh có khi nào sai đâu."
Một nam nhân râu quai nón nói.
"Đề cử đồng tộc ưu tú nhập ngũ thành công thì thủ lĩnh cũng có thể nhận được
một mớ điểm công huân xa xỉ."
Nữ nhân mời mọi người uống rượu vừa rồi cười nói.
"Đó là điều ta xứng đáng có được, ta có thể dựa vào tầm nhìn của mình để ăn
cơm."
Aland trừng mắt mà nói.
"Không sai,"
Nữ nhân đứng lên duỗi người, ngáp một cái rồi nói: “Các ngươi nói chuyện đi,
gần đây ta rất nghèo, chờ đến khi thí điểm thì sẽ trở về."
"Ai kêu lần nào ngươi cũng đánh cược chơi bài lớn như vậy, ngươi không thể
đặt ít một chút sao?"
Aland nói.
Mọi người cười ha hả.
"Không có đủ tiền đặt cược thì chơi còn thú vị gì nữa –– Ta đi đây."
Nữ quân nhân nói xong thì thân thể chợt lóe rồi biến mất.
Aland bất đắc dĩ lắc đầu.
"Tới, tới, chúng ta đánh bài."
Mấy quân nhân chào hỏi Aland và nói.
"Đánh cược nhỏ cũng vui sướng, mỗi lần đặt cược không được vượt qua mười
điểm công huân, có nghe thấy không?"
Aland nói.
"Tuân lệnh, thủ lĩnh"
Mọi người đáp.
Liễu Bình đi về phía trước trong bóng đêm.
Trên tay hắn có một thẻ bài trống, đó là Aland cho hắn.
Giết chết hoặc bắt giữ con mồi xong thì có thể dùng thẻ bài này để cất vào.
Con thỏ hiện ra từ trong hư không, nói nhỏ: “Tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600385/chuong-931.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.