Trời đã tối.
Sao giăng đầy trời.
Ánh trăng chiếu rọi xuống, thôn xóm nơi xa tỏa ra vô số những điểm ánh lửa.
Liễu Bình và lão đạo ngồi bên bờ ruộng hoang, thắp lửa trại lên, nướng vàng
mấy con cá nướng.
Lão đạo gặm một miếng cá, uống một ngụm rượu, có vẻ tương đối sung sướng.
Hiện giờ Liễu Bình chỉ có năm tuổi, tuy đã là tu sĩ Trúc Cơ, nhưng bây giờ phải
tu công đức, năm tuổi uống rượu thì nhất định không ra thể thống gì, hắn chỉ có
thể yên lặng uống nước suối trong hồ lô.
"Sư phụ."
"Hả?"
"Người nói xem con phải làm thế nào mới tích góp công đức nhanh được?"
"Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, đương nhiên là cứu người
nhanh nhất rồi, nhưng chúng ta lại không biết ở nơi nào sẽ chết người, cho nên
–– Từ từ đi."
Liễu Bình suy nghĩ, sau đó nói: “Nếu có người có ý chế tạo một trận đại tai nạn,
sau đó hắn lại đi cứu vớt những người gặp tai hoạ đó, như vậy có công đức hay
không?"
"Hừ!"
Lão đạo cười lạnh và nói, “Thiên Đạo luân hồi, tất cả mọi chuyện đều rất rõ
ràng, con muốn giấu trời qua biển là không được, phải có được công đức chân
chính -- Con cho rằng hành vi ăn gian điểm này có thể giấu được trời cao?”.
"Sư phụ biết cả từ ăn gian điểm này luôn à?"
Liễu Bình bất ngờ mà hỏi.
"Đương nhiên, chư thiên vạn giới, nơi nào cũng có văn minh, sư phụ con có đọc
qua rất nhiều loại văn minh nhân loại, tất nhiên là biết nhiều hơn con."
Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600285/chuong-831.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.