Giọng nói của Yana vang lên: "Nhìn xem, nàng ta cũng rất chú ý tới phong cách
bản thân, ngươi rõ chưa?"
"Tại sao lại phải như vậy?"
"Cảm giác nghi thức... có giáo hội Thần linh nào dám coi thường cảm giác nghi
thức không?"
"Ngươi muốn ta chú ý tới phong cách, hóa ra là muốn ta trở thành Thần sao?"
"Chẳng lẽ ngươi không muốn trở nên mạnh mẽ sao? Chẳng lẽ ngươi không
muốn để người khác phải gọi ngươi là tôn kính Thần xấu xí các hạ?" Yana hỏi
lại.
"Muốn mạnh lên, thế nhưng không muốn làm Thần xấu xí." Liễu Bình nói.
Bỗng nhiên, hắn lại ngửi được một mùi hương.
Hắn lần theo mùi hương đi vào trong một căn phòng, nơi này có một cái bàn gỗ
tử đàn hình chữ nhật, phía trên được bày biện các loại đồ ăn cùng thức uống.
Từng hàng chữ nhỏ liên tiếp hiện lên:
[Bàn ăn tiếp tế.]
[Muốn dùng cứ lấy, mỗi lần có thể cung cấp đồ ăn cho mười người ăn.]
Liễu Bình cầm một bát canh thịt uống một hớp nhỏ, lông mày dãn ra, lại đi về
phía vườn hoa.
Trong vườn hoa có suối phun, cùng một con đường nhỏ đi thẳng về phía phòng
nghỉ.
Đây chính là tất cả tiếp tế.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ lại hiện lên lần nữa:
[Ngươi là Thánh giả.]
[Bởi vì có sự tồn tại của ngươi, Ám Vụ trấn đã có nhân viên thần chức.]
[Công năng cơ bản nhất của giáo đường đã được kích hoạt.]
[Tượng thần bắt đầu phát ra ánh sáng.]
Liễu Bình bước nhanh ra ngoài, trở về đại sảnh, đúng là đã thấy được từng tia
sáng trắng từ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4599621/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.