A Giác lại thắng Lăng Hoa một mũi tên. Liên tiếp bắn trúng mười lăm bia mà không trượt phát nào! Quả là thần thánh!”
“Năm nào cũng chỉ hơn có một mũi tên, có gì lạ chứ?”
“Mục Nhị gia giỏi quá!”
“Giỏi quá!”
Bọn họ hi hi ha ha cười đùa, chỉ chạy ngang qua nhưng không phi ngựa vào thành mà chạy tới đồng cỏ xanh rì bên sông hộ thành mới dừng lại. Sau đó, gần một trăm người hoặc xuống ngựa, hoặc vẫn ngồi trên ngựa tập trung lại, khoác vai bá cổ cười nói không ngớt, một lúc sau lại chạy về, thực hiện một lượt đua nữa.
“Gia, gia...” Tên tay sai đuổi theo bọn họ lúc nãy từ phía sau chạy tới trước mặt Vương Xung, cuống quýt dừng lại: “Chính là những người đó.”
Vương Xung liếc xéo y và đạp mạnh vào ngực y một phát. Dĩ nhiên là hắn ta đã nhận ra bọn họ, hắn ta có bị mù đầu mà cần y phải nhắc.
“Đám này là ai?” Vương Li ngồi trong xe cất tiếng hỏi. Vương Xung lập tức đi tới, xun xoe lấy lòng.
“Thưa nghĩa phụ, hình như là đám nhãi ranh ở thành Lộc Kinh. Ngày thường, Hoàng thượng bảo bọn họ tham gia thi đấu võ nghệ thì bọn họ lại nói là không giỏi cưỡi ngựa bắn cung, viện đủ lý do để từ chối. Nhưng trên thực tế thì ngông cuồng thế này đây. Rõ ràng là lừa dối quân vương.” Hắn ta tức tối nói.
Vương Li “Ừ” một tiếng, rồi nói: “Lúc ở ti Giám Lễ, bọn ta đã biết chuyện này. Đám ranh con đó tinh quái lắm. Hôm nay đúng lúc để chúng ta gặp được, đi, đi nói với chúng một tiếng. Ta muốn xem thử, giờ bọn chúng đã bị bắt tại trận, còn giả vờ giả vịt kiểu gì.”
“Vâng.”
Vương Xung nhận lệnh, lòng đầy tự tin. Hắn ta vốn là con cháu nhà bần hàn, vất vả mấy năm mới bám được vào Vương Li. Làm con nuôi của thái giám là một điều vô cùng xấu hổ, vì thế hắn ta càng thêm chướng mắt với đám công tử quý tộc.
Hắn ta đi tới gần đám người ngựa kia, kiêu ngạo hô to: “Từ lâu đã nghe tiếng chư vị công tử rất giỏi cưỡi ngựa bắn cung, hôm nay vừa thấy đã biết quả thật không tầm thường. Chẳng hay hai vị cưỡi ngựa dẫn đầu vừa nãy là ai nhỉ?”
Bấy giờ, đám công tử đang cười đùa vui vẻ mới để ý đến Vương Xung. Bọn họ đều trừng mắt nhìn hắn ta, nhưng không biết hắn ta là ai.
“Xin hỏi các hạ là ai?” Có người coi như là vẫn còn lịch sự mà tiếp lời hắn ta.
Vương Xung quan sát người nọ một lượt, lại chắp tay lấy lệ: “Vương Xung, con nuôi của Vương đại nhân, quan Tham tri mới bổ nhiệm của Lộc Kinh.”
Tuy hắn ta đã báo tên họ của mình, song các quý công tử vẫn ngơ ngác ra mặt.
Vương đại nhân, quan Tham tri mới của Lộc Kinh? Vương đại nhân nào?
Việc bọn họ không đáp lại càng khiến Vương Xung thêm bực mình. Đúng là một đám đầu óc hạn hẹp, ngay cả tâm phúc của Thư Quý phi mà cũng không biết.
Nghĩ đến đây, hắn ta đang định vùng roi ngựa trong tay, dạy cho bọn họ một bài học.
“Vương đại nhân à?” Cuối cùng cũng có người ở phía sau các quý công tử lên tiếng: “Là lão thái giám ở trong cung sao?”
Người nọ có giọng nói rất thanh, giọng điệu bình thản như thể đang hỏi đây là khoai tây hay khoai lang.
Ba từ “lão thái giám” đâm trúng tim Vương Li đang ngồi trong xe, khiến y run lên. Còn Vương Xung giống như bị giáng cho một cái tát giữa chốn đông người. Hắn ta giận tím mặt, bèn đẩy người trước mặt ra, muốn nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào dám nói như vậy.
Các vị công tử lập tức dạt ra. Lúc bấy giờ, Vương Xung mới nhìn thấy người vừa nói.
Mục Giác đang cầm roi ngựa, ngồi trên một tảng đá trắng bên bờ sông với chiếc áo choàng màu đỏ và áo trong màu trắng. Hoa Lăng đứng bên cạnh hắn, hai người hình như đang chuyện trò với nhau.
Vương Xung quan sát Mục Giác từ trên xuống dưới một lượt, rồi hỏi: “Vị công tử này xưng hô thế nào nhỉ?”
“Mục Giác.” Hắn vẫn ngồi yên và thoáng nhìn chiếc xe ngựa sau lưng Vương Xung.
Đồ điên nhà hắn có kẻ thù một mất một còn là Thư Quý phi. Thư Quý phi có một tên nô tài chuyên nịnh bợ là Vương Li. Mục Giác sớm đã nghe ngóng rất rõ về những chuyện này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]