A Giác lại thắng Lăng Hoa một mũi tên. Liên tiếp bắn trúng mười lăm bia mà không trượt phát nào! Quả là thần thánh!”
“Năm nào cũng chỉ hơn có một mũi tên, có gì lạ chứ?”
“Mục Nhị gia giỏi quá!”
“Giỏi quá!”
Bọn họ hi hi ha ha cười đùa, chỉ chạy ngang qua nhưng không phi ngựa vào thành mà chạy tới đồng cỏ xanh rì bên sông hộ thành mới dừng lại. Sau đó, gần một trăm người hoặc xuống ngựa, hoặc vẫn ngồi trên ngựa tập trung lại, khoác vai bá cổ cười nói không ngớt, một lúc sau lại chạy về, thực hiện một lượt đua nữa.
“Gia, gia...” Tên tay sai đuổi theo bọn họ lúc nãy từ phía sau chạy tới trước mặt Vương Xung, cuống quýt dừng lại: “Chính là những người đó.”
Vương Xung liếc xéo y và đạp mạnh vào ngực y một phát. Dĩ nhiên là hắn ta đã nhận ra bọn họ, hắn ta có bị mù đầu mà cần y phải nhắc.
“Đám này là ai?” Vương Li ngồi trong xe cất tiếng hỏi. Vương Xung lập tức đi tới, xun xoe lấy lòng.
“Thưa nghĩa phụ, hình như là đám nhãi ranh ở thành Lộc Kinh. Ngày thường, Hoàng thượng bảo bọn họ tham gia thi đấu võ nghệ thì bọn họ lại nói là không giỏi cưỡi ngựa bắn cung, viện đủ lý do để từ chối. Nhưng trên thực tế thì ngông cuồng thế này đây. Rõ ràng là lừa dối quân vương.” Hắn ta tức tối nói.
Vương Li “Ừ” một tiếng, rồi nói: “Lúc ở ti Giám Lễ, bọn ta đã biết chuyện này. Đám ranh con đó tinh quái lắm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-pho-ma/3473977/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.