Nàng nén giọng, bắt chước giọng điệu của nàng ta. Thừa Lạc suýt nữa bật cười thành tiếng: “Nàng ta chắc hẳn là tiểu thư Bạch Nhàn, cháu ngoại của
lão thái quân. Hôm qua là lễ thành hôn của công chúa và phò mã, rất nhiều thân thích đến dự nhưng chưa rời đi. Sáng nay lúc kính tra, không thấy có mặt nàng ta, chẳng hiểu sao bây giờ lại chạy đến đây chơi.”
“Nói vậy thì hai người đó là anh em họ à?” Minh Nghi chậc lưỡi, nói: “Trong các vở kịch, mối quan hệ này thường có những màn gian díu với nhau nhất đấy.”
Hai chủ tớ tiếp tục hóng hớt. Mục Giác không cảm thấy phiền, cũng không như chó con nhảy lên nhảy xuống nữa mà nhìn Bạch Nhàn mặt mày ỉu xìu: “Muội cũng thích những thứ lông xù à?”
Nàng ta cười nhẹ, gật đầu đáp: “Vâng, bọn chúng đều rất đáng yêu.”
Nàng ta trông thật ngoan hiền, vóc dáng lại nhỏ nhắn xinh xắn, e rằng sẽ chẳng mấy ai là không thích dáng vẻ vừa mỉm cười vừa gật đầu của nàng ta.
Mục Giác suy nghĩ một lúc, sau đó đi vài bước đến bụi hoa bên cạnh và cẩn thận tìm kiếm. Một lát sau, hắn bứt một chiếc lá, đưa đến trước mặt Bạch Nhàn: “Vậy thứ này thì sao? Cũng đầy lông đấy!”
Một con sâu róm đen sì đang nằm trên chiếc lá, có lẽ nó biết được rằng chiếc lá mình đang nằm đã bị ai đó hái, nên mới uể oải ngóc đầu lên nhìn Bạch Nhàn.
Nàng ta bỗng đơ cả người, rồi hét lên một tiếng chói tai: “A...”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-pho-ma/3473970/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.