Thừa Lạc khẽ cười một tiếng rồi lặng lẽ lui ra ngoài. Minh Nghi một tay chống đầu, ngoắc ngón tay, cất giọng thỏ thẻ: “Tiểu lang quân lại đây đi!”
Nàng đang nằm nghiêng, bộ y phục mùa xuân mỏng manh làm hiện rõ những đường cong lả lướt, cổ áo hơi trễ xuống lộ ra khá nhiều da thịt trắng
non.
Cái ngoắc tay của nàng khiến vành tai Mục Giác đỏ lên. Hắn ôm con chó mực, quay đầu đi ra ngoài, phớt lờ hành động này của nàng.
“Giận dỗi còn ghê gớm hơn cả ta.”
Minh Nghi bĩu môi, sau đó ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành Lộc Kinh nổi tiếng nhất với hoa hải đường, hầu như đâu đâu cũng có, mỗi khi có cơn gió lớn thổi qua sẽ cuốn theo vô số những cánh hoa bay bay.
Nàng mở toang cửa sổ, lập tức có rất nhiều cánh hoa theo gió bay vào. Trong lúc đang ngắm cảnh, nàng trông thấy một ma ma bước vào công sân viện, Thừa Lạc đi tới nói với bà ta vài câu rồi vội vàng đi vào phòng.
“Công chúa, Vương Li vừa được bổ nhiệm làm Tham tri(*) của Lộc Kinh sẽ nhậm chức vào ngày mai ạ.”
(*) Tham tri là một chức quan cấp phó giúp việc cho người đứng đầu một một bộ, ngành.
“Vương Li của ti Giám Lễ à?” Minh Nghi bắt được một cánh hoa: “Chẳng phải y là tâm phúc của Thư Quý phi ư, sao không yên ổn làm thái giám trong cung mà chạy đến nơi này làm Tham tri? Đây là vượt ngàn dặm làm chó săn để canh chừng ta sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-pho-ma/3473969/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.