Không phải đùa đâu, Lâm Dữu rất nghiêm túc.
Để đối phó với SCP-173 thì phải luôn nhìn chằm chằm vào nó, còn gặp SCP-096 thì lại không được nhìn thấy mặt nó. Vậy nên nếu cả hai cùng ra trận, kẻ địch sẽ lập tức lâm vào cảnh khốn cùng, chớp mắt hay không chớp mắt— Chớp mắt thì sẽ bị 173 g.i.ế.c c.h.ế.t ngay lập tức, còn không nhắm mắt lại sẽ bị 096 xé nát.
Gần như là không thể giải được!
Không cần lo lắng hai bọn nó sẽ đ.á.n.h lẫn nhau. Các thí nghiệm của Tổ chức đã chứng minh rằng thực chất 096 chỉ phản ứng ngay tại khoảnh khắc ánh sáng truyền đến võng mạc, vì vậy nó không quan tâm đến những bức tượng không có mô sinh học, còn bản thân nó vẫn ở trong trạng thái vô địch sau khi bị kích thích.
Tuy rằng phạm vi ngộ thương hơi lớn, nhưng chỉ cần trôi qua năm phút, nó sẽ tự mình trở lại sách tranh, vậy nên vẫn có thể coi là trong tầm kiểm soát.
... Toang rồi, càng nghĩ càng động lòng.
Mặc dù vậy, vẫn còn một vấn đề lớn nhất đặt ra trước mặt cô.
— Cô nên làm thế nào để đưa nó đi đây? Cho đến nay, ngay cả Tổ chức vẫn chưa nghiên cứu ra được nguồn gốc của SCP-173. Nó đột nhiên di chuyển đến trạm số 19 vào một ngày nào đó. Giải pháp của Tổ chức là giữ nó trong một phòng giam kín và khóa chặt. Nếu có việc phải vào, số nhân viên đi vào không được ít hơn ba người, hơn nữa trong đó phải có hai người phải luôn duy trì tiếp xúc tầm mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-sieu-du/4863696/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.