Xưa nay Harionago là một người tự cao tự đại.
Giống như dù mất đi mái tóc đẹp, cô ta vẫn có thể hùng hồn yêu cầu Lâm Dữu cho mình cơ hội chứng minh bản thân. Cuối cùng cũng đợi được một cơ hội như vậy, vốn dĩ Harionago đang xoa tay có chút chờ mong, chuẩn bị xem kẻ địch mạnh đến mức nào.
... Mẹ nó bắt cô ta đi chọc bong bóng, còn chọc một phát là xì hơi luôn.
Chán phèo.
“Anh đúng là phế vật.”
Cô ta khinh bỉ nói.
“Còn dám nhảy ra thể hiện.”
Gã hề: “...”
Chuyện này sao có thể nhẫn nhịn được, bị những lời khiêu khích như vậy ném thẳng vào mặt, ai mà không nổi giận đùng đùng.
Anh ta bèn muốn giơ chân lên dẫm... Đương nhiên không phải dẫm Harionago, phải chọn cái tên đầu sỏ gây tội mà ra tay. Nhưng gã hề còn chưa kịp làm gì, đã cảm thấy chân mình mềm nhũn, căn bản không thể dùng lực.
Gã hề ngay lập tức ý thức được chuyện gì xảy ra, vừa c.h.ử.i vừa muốn bịt bắp chân bị chọc xì hơi của mình. Nhưng động tác vụng về của anh ta hoàn toàn không nhanh nhẹn bằng những sợi tóc mảnh mai của Harionago, có thể nói là nhẹ nhàng né tránh mọi cú đập xuống đất của anh ta, chặn chân trái thì đ.â.m chân phải, né tay phải thì chọc tay trái.
Thu Vũ Miên Miên
Harionago cười lạnh, bắt lấy cơ hội chọc vào kẽ ngón tay anh ta.
Xoay trái ba vòng, xoay phải ba vòng, cổ lắc lư m.ô.n.g lắc lư.
Gã hề bị Harionago xoay như chong chóng, tiếng kêu la c.h.ử.i bới cũng càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-sieu-du/4863688/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.