"Ra ngoài…!"
Cái bóng lẩn khuất trong bóng tối của buồng thang quăng hết những lời mình đã nói ra sau đầu, nó gào thét điên cuồng: "Tôi đã nói rồi, bảo nó ra ngoài!!!"
Lâm Dữu: "..."
Cái bóng ma tâm lý này rốt cuộc là sâu đến mức nào vậy.
Nhìn lại SCP-096 vừa mới bước vào một bước, chiếc túi giấy màu xám nâu kêu soạt soạt theo động tác không ngừng ngoẹo đầu của nó. Nó không tự mình động vào túi giấy, túi giấy đương nhiên không dễ rơi, nhưng rõ ràng là lờ mờ cảm giác được điều gì đó.
Lâm Dữu không rõ phân thân hóa thành "Nhậm Minh Đức" rồi bị xé nát không còn một mảnh vụn nào có liên quan gì đến bản thể, nhưng nhìn động tác nhỏ của 096, con quái vật trong bóng tối này có lẽ không phải vô cớ mà căng thẳng đến vậy.
Có lẽ chỉ cần thêm vài phút nữa, SCP-096 sẽ nhận ra có gì đó không ổn, quay sang và ra tay với kẻ mà về một mặt nào đó cũng đã nhìn thấy khuôn mặt của nó.
"Nhanh." Giọng nói kia sợ hãi kêu lên: "Mau đem nó đi…"
"Ấy."
So với nó, Lâm Dữu có vẻ ung dung hơn nhiều.
"Không phải cậu nói không hề hối hận sao?"
...Nó mặc kệ!!! Cứ như thể có thể nghe thấy câu thoại ngầm mắc nghẹn ở cổ họng, Lâm Dữu cười tủm tỉm đưa ra điều kiện với nó.
"Được thôi, muốn tôi mang người ta đi cũng được." Cô nói: "Vẫn câu nói đó, trả lời câu hỏi của tôi trước đi."
Một hồi lâu tĩnh lặng.
Một khuôn mặt bẹt chậm rãi hiện ra trong bóng tối.
Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-sieu-du/4863632/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.