Vào khoảnh khắc ấy, Plague Doctor bị một thùng nước lạnh dội cho choáng váng, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Anh ta đột ngột cúi đầu, cái thùng rỗng treo trên mặt nạ mỏ chim “ầm” một tiếng rơi xuống đất, lăn lông lốc đến mép bàn bếp.
Vòi nước cạnh bồn rửa xả mạnh, nước tràn ra ngày càng nhiều, ngập qua đế giày làm ướt cả viền giày. Trong vũng nước, ngoài bàn tay đang nắm chặt cổ chân anh ta và những sợi tóc dài lơ thơ, còn chậm rãi nổi lên một khuôn mặt sưng phù gần như đã mục nát.
Khuôn mặt đó nhếch mép, cười với anh ta.
Rồi dùng bàn tay đang nắm chặt kéo mạnh anh ta xuống!
Plague Doctor không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy dưới chân không còn bất kỳ điểm tựa nào, cả người trực tiếp bị nhấn chìm vào vũng nước rõ ràng chỉ sâu có một tấc.
… Đến nỗi không có lấy một bọt khí nào nổi lên.
Rất lâu sau, trong gian bếp chỉ còn tiếng nước chảy "ào ào", cuối cùng cũng có thêm chút tiếng thở dốc vốn cố gắng kìm nén. Bốn năm giây sau, người đàn ông cao lớn dẫn đầu đứng dậy, cẩn thận quan sát động tĩnh phía cửa.
Vương Nhất Minh: "... Xuống rồi à?"
Dù biết đối phương nghe lệnh của một đồng đội nào đó, nhưng anh ta vẫn có chút lo lắng bên chân mình cũng thò ra một bàn tay túm lấy rồi kéo xuống mà không nói một lời. Thể lực thì anh ta có đấy, nhưng vấn đề là không biết bơi! Một khi xuống nước mà không ngậm được mồm thì chẳng phải là toi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-sieu-du/4863631/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.