Lâm Dữu cảm thấy... bây giờ mình quả thực đang hành động với gánh nặng.
Cánh tay của đối phương vẫn siết chặt eo cô.
May mắn là Hồng Nhân chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi, nặng nhất cũng chỉ khoảng ba mươi ký, lại không phải dồn toàn bộ trọng lượng lên người cô. Tuy rằng rất vất vả, nhưng kéo nó theo vẫn có thể bước đi được.
Có lẽ là vì đang vắt óc đấu tranh với quả táo mắc kẹt trong miệng, lực siết của Hồng Nhân cũng vô thức giảm đi một chút.
Lâm Dữu khó khăn lắm mới có thời gian để điều hòa hơi thở, nghe thấy cái tên đang bám trên người mình vẫn phát ra những âm thanh “ưư” không rõ ràng.
May mắn là việc nhét như vậy thực sự có tác dụng.
Cô nghĩ.
Đã biết rõ là hát trọn vẹn bài hát này sẽ ra tay, cô ngu ngốc đến mức để nó hát xong mới lạ.
Có thêm một cái móc khóa đẳng cấp Hồng Nhân như vậy, mỗi bước đi của Lâm Dữu đều phải tiêu hao không ít sức lực, phạm vi hoạt động cũng trở nên cực kỳ hạn chế. Ánh mắt cô quét qua toàn bộ cửa hàng tiện lợi... sau khi chơi hiệp phụ có lẽ nơi này vẫn chưa bị lục soát lại.
Cô bị bé gái kia nhắm trúng, trực tiếp chỉ định là đối tượng bị xóa sổ tiếp theo, bây giờ sống thêm được một giây nào hay giây đó, cũng không thể rời đi nơi khác, chi bằng lục soát ở đây vậy.
Hồng Nhân chỉ mải mê nghĩ cách xử lý quả táo, nhưng kích thước của nó lại không cho phép nó dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-sieu-du/4863633/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.