Edit: Lam Nhi Nam
Lâm Hoan Hỉ ngủ một giấc rất dài.
Cảnh trong mơ như một con đường u ám không tìm thấy lối ra, cô đi dọc theo con đường quanh co ấy hồi lâu.
Lâm Hoan Hỉ như những người đứng xem khác chứng kiến một cô gái dần trưởng thành, đơn độc dấn thân vào vòng giải trí, vui vẻ liều lĩnh để khiến mình trở nên ưu tú hơn, chỉ vì để trở thành một người có thể cùng anh sánh vai. Có thể con đường này cũng không dễ đi, cô chịu nhiều đau khổ, trải qua bao sóng gió, sau đó không sợ hãi, dũng cảm bước về phía trước.
Cuối cùng lấy tất cả dũng khí, tỏ tình với người bản thân thầm mếm bảy năm.
Cô thích anh như vậy, thích đến mức che giấu đi tính cách của bản thân, lộ ra những móng nhọn, chịu đựng để mình trở nên kiên cường rồi có thể bảo vệ anh.
Khi anh nói rằng: "Chúng ta kết hôn đi!", một khắc ấy trở đi, cô cảm thấy cuộc đời này không còn hối tiếc, tất cả mọi việc đã làm đều đáng giá, nhưng cô lại bắt đầu nghi ngờ bản thân, liệu mình có đáng được anh yêu? Cô như một bông hoa đơn độc nở rộ trong vũng bùn, mà anh lại như một ánh mặt trời rực rỡ giữa mọi người, hai người kém nhau, cô biết mình không xứng, biết rõ không xứng, vẫn muốn ngẩng đầu đón lấy một ánh thái dương.
Lâm Hoan Hỉ chậm rãi mở mắt ra, trên mặt có một cái mặt nạ dưỡng khí vừa dày vừa nặng che đi ánh mắt.
Cố sức xoay đầu, ánh mắt mông lung, giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-la-vo-anh/1726580/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.