Edit: Tròn
Nửa tháng sau, Lâm Hoan Hỉ khỏi hẳn xuất viện.
Trở lại ngôi nhà quen thuộc, trong lòng cô lập tức cảm thấy bình yên.
Đưa hành lý cho Cảnh Dịch, Lâm Hoan Hỉ nằm bò xuống giường mềm mại, ánh mắt nhìn ảnh chụp cô dâu phía trước, trong tấm ảnh, người con gái khuôn mặt hạnh phúc, cô cười.
"Mẹ hỏi em giữa trưa ăn gì."
Lâm Hoan Hỉ thu hồi tầm mắt: "Món gì cũng được."
Cảnh Dịch ừ một tiếng, xoay người đi xuống tầng chuẩn bị.
Cha mẹ của ạn đã về Giang thành từ tuần trước, Uông Lộ Thanh lo lắng ông cụ ở nhà, thế là Lâm Văn Xương dẫn theo Tông Tông về trước, mình ở lại đây chăm sóc con gái.
Cảnh Dịch bước vào phòng bếp, phụ giúp Uông Lộ Thanh.
"Con ra ngoài đi, những ngày này cũng mệt mỏi rồi."
"Con không mệt." Vừa nói, anh vừa xắn tay áo lên rửa rau quả.
Cảnh Dịch nói: "Con nhìn trúng một Tứ hợp viện ở An Vinh Lộ, nếu như có thể, mẹ cùng ông nội và mọi người dọn đến ở đi."
Uông Lộ Thanh giật mình, cười nói: "Mẹ đã nói qua với ông nội rồi, nhưng cụ nhà không muốn đi, nói là trong nội thành vắng lặng, không bằng trong trấn thoải mái dễ chịu. Ngài nói người già hay nhớ bạn cũ."
Cảnh Dịch nghĩ thầm: Không phải là ông nhớ bạn cũ, mà là nhớ người cũ.
"Mấy ngày nữa mẹ cũng phải về, Hoan Hỉ phải do con chăm sóc rồi, nếu xảy xa chuyện gì thì gọi điện gấp cho mẹ, con cũng đừng một mình cố gắng chống đỡ."
"Vâng, cảm ơn mẹ."
Rửa xong rau củ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-la-vo-anh/1726581/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.