Thẩm Hi Dao ra ngoài đợi,y khoanh tay dựa vào cửa,ánh mắt nhìn về phía xa
Y cảm thấy không làm được gì cả,y không phải Thẩm Hi Dao,không phải là một tông sư kiêu ngạo mạnh mẽ,y nhút nhát thiếu tự tin,thứ y thể hiện bên ngoài là một vỏ bọc với tư cách là diễn viên lâu năm
Y vốn là diễn viên,một diễn viên không hơn không kém,y chỉ có thể diễn tròn vai khi mang theo thân xác của Thẩm Hi Dao
Tuy Thẩm Hi Dao mang tâm địa độc ác nhưng cũng không tự nhiên ả được gọi là Đệ nhất tông sư,công lao có thể viết thành danh sách dài,như là củng cố địa vị của Ngũ Điệp Sơn lên thành môn phái đứng đầu tu chân giới
Dù Ngũ Điệp Sơn có tận năm phong chủ nhưng người nổi bật nhất thường được thiên hạ nhắc đến thì chỉ có thể là Thẩm Hi Dao,đi kèm là nhiều lời đồn không tốt mấy,nhưng cũng không vấn đề gì
Thẩm Hi Dao nổi tiếng vì hành động dứt khoát,có chút vô tình với những kẻ không biết điều và còn rất có trách nhiệm,trên môi chưa bao giờ nở nụ cười dù chỉ là một lần
Nhất Mị Ngọc Dao này chính là kẻ khiến cho người đời vừa kính trọng vừa sợ hãi,là kẻ đã lập ra vô số thành tích mà cho dù là tiền bối cũng khó thực hiện được
Y vĩnh viễn không thể so sánh được với Thẩm Hi Dao
Sao hệ thống lại chọn một người bình thường hơn cả bình thường thay thế cho một Thẩm Hi Dao như vậy chứ?
“Sư tôn,người sao buồn vậy ạ?”.Hà Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-ta-la-su-ton-phan-dien-khong-the-cuu-roi/3731930/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.