Gương mặt non nớt của Hà Sở Tiêu thoáng hiện lên sự hạnh phúc,nhưng hình như vẫn còn đắn đo gì đó nên đến một nụ cười cũng không có
Một đứa trẻ chỉ vừa 7 tuổi như Hà Sở Tiêu mà chẳng hề mang nét hồn nhiên như bao đứa trẻ khác,trong khoảng thời gian đó không biết hắn đã trải qua những gì mà lại trở nên như vậy
Hà Sở Tiêu ngay lập tức chuyển sang buồn rầu,quay qua nhìn Tinh Tuyết Tuyết bằng cặp mắt mong chờ:“Thật sao ạ?Đệ sẽ có ngôi nhà mới?”
Tinh Tuyết Tuyết mỉm cười:“Đương nhiên,đệ cho rằng tỷ đang nói đùa sao?”
Nhận được câu chắc chắn của Tinh Tuyết Tuyết,Hà Sở Tiêu cúi mặt suy nghĩ một lát,sau đó ngẩn mặt lên cười tươi:“Vâng,vậy chúng ta là người một nhà”
Nụ cười này của hắn rạng rỡ,thậm chí vui mừng đến mức cười híp cả mắt,dường như chưa bao giờ hắn lại cảm thấy hạnh phúc đến nhường này
Thẩm Hi Dao ngồi một góc vô tình thấy nụ cười của Hà Sở Tiêu,trái tim bất giác buông lỏng phòng bị
Hà Sở Tiêu trước mắt y là một cậu nhóc ngây thơ thuần khiết,giống như cừu con lông trắng,người lạ còn có thể tin được mà.Ấy vậy mà sau này hắn lại trở thành một ma vương thân mặc hắc y,tính tình tàn bạo,giết người không gớm tay
Hai hình ảnh trái ngược này lại khiến y ôm trán thở dài nhiều hơn
Nếu lúc đó Thẩm Hi Dao đối xử tốt với Hà Sở Tiêu hơn thì chuyện đồ đệ quay về báo thù sẽ không diễn ra,sẽ không có chuyện ma tộc và nhân tộc lần nữa gây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-ta-la-su-ton-phan-dien-khong-the-cuu-roi/3731929/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.