Hà Sở Tiêu bị hành động của Thẩm Hi Dao làm cho đơ hết cả người,miệng há hốc nhìn vị sư tôn đang ân cần lau miệng cho mình
[Điểm thiện cảm:+20]
Tiếng hệ thống vang lên làm Thẩm Hi Dao nhận ra sự vội vàng của bản thân,y nhanh chóng thu tay về,vẫn giữ nguyên gương mặt không chút bối rối.Ban nãy y quên mất Thẩm Hi Dao vốn là người cao ngạo,nhất định sẽ không làm ra những chuyện như thế này
“Sư tôn…”.Hà Sở Tiêu ngập ngừng
Thẩm Hi Dao chặn lời:“Ta sợ ngươi làm mất mặt Áng Ngọc Phong bọn ta thôi,ngươi đừng nghĩ nhiều”
Hà Sở Tiêu gật đầu:“Vâng…”
Tinh Tuyết Tuyết ngồi một bên thấy cảnh này thì khẽ mỉm cười,cô nhóc không có ý định xen vào chuyện này,lặng lẽ quan sát rồi bắt đầu ăn mì như chưa có chuyện gì xảy ra
Sau khi suy nghĩ hồi lát,Thẩm Hi Dao cầm đôi đũa lên,làm mẫu cho Hà Sở Tiêu xem:“Ngươi không còn là trẻ lang thang nữa,muốn ăn thì phải cầm đũa,như vậy nè”
Hà Sở Tiêu chăm chú lắng nghe,đợi khi Thẩm Hi Dao đã nói xong thì cũng bắt chước theo,nhưng có vẻ đã lâu lắm rồi không được ăn tử tế nên đôi đũa của hắn vừa cầm lên bàn tay liền run rẩy không vững mà rơi xuống
Hắn thử lại lần nữa,đã mấy lần rồi mà kết quả không có gì thay đổi,lần cuối cùng một chiếc rơi xuống đất,lập tức dính đầy bùn
Như một đứa trẻ làm hỏng đồ của người lớn,Hà Sở Tiêu dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Thẩm Hi Dao,giọng nói cũng không kiểm soát được mà hơi run:“Sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-ta-la-su-ton-phan-dien-khong-the-cuu-roi/3731931/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.