Thẩm Hi Dao:“Được rồi,tiếp tục đi thôi,còn lề mề thì không xong đâu”
Y nói xong thì bước lên xe ngựa trước,không còn quan tâm đến hai người kia nữa
Tinh Tuyết Tuyết hí hửng,cô nhóc chậm rãi dắt Hà Sở Tiêu lên xe ngựa:“Tỷ tạm thời không có con ngựa khác,đệ tạm thời ngồi cùng với sư tôn đi”
Hà Sở Tiêu gật đầu đi vào trong,không ngờ vừa vào lại gặp ngay ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Hi Dao.Tình cảnh đã đảo ngược,người bị dọa bây giờ lại là Hà Sở Tiêu
Hắn bị ánh mắt đó sợ đến xanh mặt,bàn chân run rẩy không muốn ngồi xuống,hắn quay người định chạy ra ngoài nhưng liền bị giọng nói lạnh như băng của Thẩm Hi Dao kéo về:“Đi đâu?Ngươi không muốn theo bọn ta à?”
Hà Sở Tiêu hoảng sợ đến mức hai mắt đã bắt đầu ầng ậc nước,dường như chỉ cần Thẩm Hi Dao nói thêm câu nào nữa thôi là hắn sẽ bật khóc thật to
Thẩm Hi Dao nhăn mặt:“Ta đáng sợ lắm sao?”
“Không…không có…”.Hà Sở Tiêu không dám nhìn thẳng y,chỉ biết cúi mặt sợ sệt
Thật ra y chỉ đang thả lỏng gương mặt của mình thôi,nhưng vì đôi mắt vốn xếch lên và gương mặt không cảm xúc từ đó giờ của Thẩm Hi Dao nên khiến y trông không đáng sợ hơn trong mắt của Hà Sở Tiêu
Thẩm Hi Dao nhận ra điều này,bị trẻ con,đặc biệt là Hà Sở Tiêu nhìn mình bằng sự sợ hãi như vậy khiến y khó chịu vô cùng
“Ngồi xuống đi”.Y cố tỏ ra thân thiện hết mức:“Ta không ăn thịt ngươi đâu”
Giọng Tinh Tuyết Tuyết cũng vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-ta-la-su-ton-phan-dien-khong-the-cuu-roi/3731926/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.