Thẩm Hi Dao dù biết nhưng vẫn giả bộ hỏi cho có lệ:“Đám trẻ?Chẳng lẽ chúng chặn xe của chúng ta sao?”
Giọng Tinh Tuyết Tuyết dường như đang phân vân:“Không phải,bọn chúng đang đánh nhau”.Cô nhóc quay lại,vén màn lên nhìn vào trong xe ngựa:“Nên giải quyết bọn chúng hay là chúng ta đợi cho đến khi xong chuyện?”
Y nhìn ra ngoài,quả nhiên trước mặt là một đám trẻ,cơ mà là bọn chúng đang đánh hội đồng một đứa trẻ khác:“Không vội,vi sư muốn xem thử”
Nếu không phải Hà Sở Tiêu thì sẽ không chịu nỗi đâu,nếu vậy y muốn xem xem hắn sẽ làm thế nào.
Không cần đợi Thẩm Hi Dao đợi thêm,một luồng sức mạnh từ đứa trẻ bị đánh ở giữa kia bộc phát,đám trẻ bị văng ra xa.Đứa trẻ với ấn kí ma tộc trên trán đứng dậy,dù thân hình nhỏ bé nhưng lại toát ra cái khí chất khó ai sánh bằng,trên đầu đứa trẻ cũng xuất hiện một tấm bảng[Hà Sở Tiêu]
Không cần giới thiệu Thẩm Hi Dao cũng biết mà,cái ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào mặt y như vậy thì chỉ có thể là nhân vật chính thôi
Hình như Hà Sở Tiêu đã phát hiện ra chiếc xe ngựa của y nên hắn liền dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn vào,y và hắn bốn mắt nhìn nhau,nhưng chỉ có y là bất giác rùng mình
Thẩm Hi Dao thả màn xuống,hối thúc Tinh Tuyết Tuyết bên ngoài:“Tuyết Tuyết,mau đi thôi,chúng ta không cần để ý bọn nhóc đó đâu”
Vừa nói xong thì một tấm bảng đập vào tầm mắt Thẩm Hi Dao:[CẢNH BÁO!]
Thẩm Hi Dao nghiến răng:“Cảnh báo con mẹ gì,hắn ta đang liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-ta-la-su-ton-phan-dien-khong-the-cuu-roi/3731925/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.