🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thẩm Hi Dao dù biết nhưng vẫn giả bộ hỏi cho có lệ:“Đám trẻ?Chẳng lẽ chúng chặn xe của chúng ta sao?”

Giọng Tinh Tuyết Tuyết dường như đang phân vân:“Không phải,bọn chúng đang đánh nhau”.Cô nhóc quay lại,vén màn lên nhìn vào trong xe ngựa:“Nên giải quyết bọn chúng hay là chúng ta đợi cho đến khi xong chuyện?”

Y nhìn ra ngoài,quả nhiên trước mặt là một đám trẻ,cơ mà là bọn chúng đang đánh hội đồng một đứa trẻ khác:“Không vội,vi sư muốn xem thử”

Nếu không phải Hà Sở Tiêu thì sẽ không chịu nỗi đâu,nếu vậy y muốn xem xem hắn sẽ làm thế nào.

Không cần đợi Thẩm Hi Dao đợi thêm,một luồng sức mạnh từ đứa trẻ bị đánh ở giữa kia bộc phát,đám trẻ bị văng ra xa.Đứa trẻ với ấn kí ma tộc trên trán đứng dậy,dù thân hình nhỏ bé nhưng lại toát ra cái khí chất khó ai sánh bằng,trên đầu đứa trẻ cũng xuất hiện một tấm bảng[Hà Sở Tiêu]

Không cần giới thiệu Thẩm Hi Dao cũng biết mà,cái ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào mặt y như vậy thì chỉ có thể là nhân vật chính thôi

Hình như Hà Sở Tiêu đã phát hiện ra chiếc xe ngựa của y nên hắn liền dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn vào,y và hắn bốn mắt nhìn nhau,nhưng chỉ có y là bất giác rùng mình

Thẩm Hi Dao thả màn xuống,hối thúc Tinh Tuyết Tuyết bên ngoài:“Tuyết Tuyết,mau đi thôi,chúng ta không cần để ý bọn nhóc đó đâu”

Vừa nói xong thì một tấm bảng đập vào tầm mắt Thẩm Hi Dao:[CẢNH BÁO!]

Thẩm Hi Dao nghiến răng:“Cảnh báo con mẹ gì,hắn ta đang liếc ta kìa!Chắc chắn là muốn giết ta rồi,hệ thống các ngươi chỉ biết cảnh báo thôi”

Rõ ràng Thẩm Hi Dao đã chuẩn bị tâm lý từ trước,nhưng cuối cùng vẫn là không thể giữ được bình tĩnh khi đối diện với ánh mắt đỏ rực như máu đó của Hà Sở Tiêu



[CẢNH BÁO!]

[CẢNH BÁO!]

Lời cảnh cáo này sắp làm nổ hai bên tai của Thẩm Hi Dao luôn rồi,y bực mình dùng tay của mình đấm lên màn hình của tấm bảng đó:“Hà Sở Tiêu sẽ giết ta mất,ta sẽ chết!Ngươi hiểu không?!”

[Quý khách nếu bỏ qua tình tiết này sẽ lập tức bị đăng xuất.Tương đương:Chết]

Thẩm Hi Dao không cam lòng,cảm thấy mình bị uy hiếp vô cùng:“Bọn vô tâm các ngươi chỉ giỏi uy hiếp thôi,ta lo cho thân phận nhỏ bé của mình lắm ngươi biết không?!”

Giọng AI của Linh Điệp đã bắt đầu trầm xuống giận dữ:[Còn 10 giây nữa…1…2…3…4…]

Đã đến nước này rồi,Thẩm Hi Dao không muốn mình chết thêm lần nữa nên đành cắn răng nghe theo Linh Điệp thôi.Chỉ là cho hắn ngồi chung xe ngựa thôi mà

“Tuyết Tuyết…”.Thẩm Hi Dao miễn cưỡng:“Mau mang cậu nhóc kia lại đây cho vi sư”

Bên ngoài không có tiếng phản hồi,đáng ra chỉ cần gọi một tiếng là Tinh Tuyết Tuyết liền trả lời mà,Thẩm Hi Dao tò mò nên chui ra khỏi xe ngựa kiểm tra thử

Quả nhiên Tinh Tuyết Tuyết không còn ở trên xe ngựa nữa,cô nhóc đó đã chạy lại chỗ Hà Sở Tiêu rồi.Đám trẻ đó cũng đã biến đâu mất,chắc trong lúc Thẩm Hi Dao nói chuyện với hệ thống thì Tinh Tuyết Tuyết đã đuổi bọn chúng đi



Chưa kịp để Thẩm Hi Dao kịp nói câu nào thì Tinh Tuyết Tuyết đã dắt tay Hà Sở Tiêu đi lại,gương mặt cô nhóc rất phấn khích:“Sư tôn,người xem,vị đệ đệ này còn nhỏ mà đã có thể một mình đánh lại cả một đám đông,nếu được dạy dỗ cẩn thận thì sau này nhất định sẽ trở thành nhân tài trăm năm có một đó”

Ban nãy Hà Sở Tiêu còn rất hung dữ,không hiểu sao bây giờ lại cúi đầu ngoan ngoãn,thậm chí còn có phần rụt và không dám nhìn thẳng Thẩm Hi Dao

Thẩm Hi Dao ngập ngừng:“Ta…con muốn nhận cậu nhóc này về Áng Ngọc Phong thật sao?”

Tinh Tuyết Tuyết vừa vỗ lưng Hà Sở Tiêu vừa trả lời: “Con thấy đệ ấy là một viên ngọc sáng,tương lai nếu được mài dũa thì sẽ rất tỏa sáng.Chẳng phải người cũng đã thấy rồi sao?Đệ ấy rất mạnh mẽ,đây là tiêu chuẩn chọn đệ tử của người mà”

Những người muốn làm đệ tử dưới trướng một trong năm phong chủ của Ngũ Điệp Sơn bắt buộc phải trải qua các bài kiểm tra nghiêm khắc,quy định này đã duy trì từ mấy trăm năm nay,trước giờ chưa có tiền lệ

Thân là đệ tử duy nhất của Áng Ngọc Phong,dưới trướng của đệ nhất tông sư-Thẩm Hi Dao thì hẳn là cô nhóc đó là người hiểu điều này hơn tất cả.Vậy mà hôm nay lại tự tiện nhặt một đứa trẻ không quen không biết trên đường

Mỗi năm Ngũ Điệp Sơn đều tổ chức một cuộc thi,nhân tài không nhiều,đến cuối cùng chỉ chọn được vài ba người,đều là người xuất sắc cuối cùng nhưng Thẩm Hi Dao chỉ nhìn qua mà không chọn bất cứ người nào

Vì vậy Áng Ngọc Phong vẫn luôn cô quạnh từ trước đến giờ không thay đổi,chỉ có một Thẩm Hi Dao và một Tinh Tuyết Tuyết.Vậy phải tự hỏi rằng Tinh Tuyết Tuyết đã cô đơn nhiều thế nào mới chọn một cậu bé lạ mặt bên ngoài rồi cầu xin sư tôn nhận người ấy làm đệ tử?

Hà Sở Tiêu có năng lực mạnh chỉ là một phần,lý do thật sự của Tinh Tuyết Tuyết là vì cô nhóc muốn có một người đệ đệ

Đối diện với sự tức giận của hệ thống Linh Điệp và đôi mắt long lanh không thể từ chối của Tinh Tuyết Tuyết thì Thẩm Hi Dao đã không còn đường nào để lui được nữa rồi,y quay mặt đi nhưng vẫn khẽ gật đầu:“Được,tùy con thôi”

Tinh Tuyết Tuyết cười tươi,cứ ngỡ Thẩm Hi Dao sẽ từ chối như mấy lần trước,kết quả thật sự ngoài sức tưởng tượng của cô nhóc:“Sư tôn người tuyệt nhất mà,cảm ơn người”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.