Ngay cả Lâm Mi Hoạ cũng dùng ánh mắt ngạc nhiên đó dành cho mình thì thật sự là khiến Thẩm Hi Dao vừa hoang mang vừa tò mò
Thẩm Hi Dao:“Hai người nhìn muội là có ý gì vậy?Có thể nói rõ hơn được không?”
Lâm Mi Hoạ mở miệng định nói nhưng rồi lại thôi,nàng nhìn qua Tô Tư Mộc ý muốn gã ta nói thay.Tô Tư Mộc hiểu ý nên liền ho nhẹ làm màu một chút
“Ta nói thật nhé?”.Tô Tư Mộc nhìn Thẩm Hi Dao đầy đề phòng:“Muội không được xách roi đánh ta đâu đấy”
Đương nhiên,y không phải Thẩm Hi Dao thật sự,nhút nhát hơn cả Thẩm Hi Dao nguyên tác mà,làm gì có chuyện triệu hồi thần khí ra đánh người tùy tiện đâu
Thẩm Hi Dao:“Huynh cứ nói đi,muội hứa sẽ không làm gì huynh đâu”
Nghe vậy Tô Tư Mộc vẫn không tin lắm,gã cầm cây kéo quạt che nửa gương mặt,chỉ còn đôi mắt lườm Thẩm Hi Dao đầy hoài nghi
Lâm Mi Hoạ:“Dài dòng quá,không nói thì thôi”
Tô Tư Mộc:“Ta nhất định phải nói,không nói làm ta khó chịu lắm”
Gã hít một hơi thật sâu,lấy lại dũng khí rồi mới nói ra suy nghĩ trong lòng của mình:“Thẩm Hi Dao,sư muội,ta hỏi muội một câu.Từ lúc muội trở thành phong chủ Áng Ngọc Phong rồi thì muội đã từng nói cảm ơn mỗi khi người khác giúp muội chưa?”
Quả thật trong tiểu thuyết thứ Thẩm Hi Dao kị nói nhất là hai từ “xin lỗi” và “cảm ơn”.Dường như khi nói như vậy sẽ khiến ả mất mặt
Việc này đối với mấy người dễ tính như Chúc Hiểu Phong thì sẽ thấy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-ta-la-su-ton-phan-dien-khong-the-cuu-roi/3731924/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.