Nhìn bộ dạng thảm hại của Thẩm Hi Dao mà nói ổn thì đến con nít còn không tin chứ nói gì đến Tinh Tuyết Tuyết
Tinh Tuyết Tuyết e dè:“Sư tôn,nếu người thấy không khỏe gì thì con có thể đem trả về cho Chúc phong chủ”
Chúc Hiểu Phong là chưởng môn,mọi nhiệm vụ nào của từng phong chủ cũng đều được y xem xét cẩn thận rồi mới giao phó,nếu cảm thấy không khỏe thì y sẽ phái người khác.Nói chung không nhất thiết phải đi thực hiện nhiệm vụ nếu có lí do chính đáng
Tinh Tuyết Tuyết không tin sư tôn của mình vừa bình phục không lâu mà lại bị bắt đi trừ yêu như vậy,cô nhóc này lo khi Thẩm Hi Dao làm nhiệm vụ sẽ gặp bất trắc gì đó nếu không vận được linh lực
Dù trước đó Thẩm Hi Dao đã được Tô Tư Mộc cho thuốc để phục hồi lại linh lực,nhưng chỉ là biện pháp tạm thời,lâu lâu linh lực vẫn sẽ bị tắt nghẽn
Đứng trước sự lo lắng đã thể hiện rõ trên gương mặt của Tinh Tuyết Tuyết,Thẩm Hi Dao lại tỏ ra rất bình thản.Y nhận lấy lá thư trên tay đệ tử:“Nếu chưởng môn đã giao thì vi sư phải thực hiện thôi.Vi sư đã khỏe rồi,con đừng bận tâm nhiều”
Không phải Thẩm Hi Dao tình nguyện muốn nhận,nhưng nếu không làm thì những hình phạt đáng sợ hơn sẽ đến y,đương nhiên vụ sét đánh ban nãy chỉ ở cấp độ nhẹ nhất thôi
Tinh Tuyết Tuyết:“Sư tôn,nhưng người rõ ràng chỉ mới phục hồi thôi mà,lỡ như…lỡ như…”
Thẩm Hi Dao giơ tay ra xoa đầu trấn an Tinh Tuyết Tuyết:“Lỡ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-ta-la-su-ton-phan-dien-khong-the-cuu-roi/3731923/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.